"Đủ rồi!" Ông cụ Tiêu vỗ bàn một cái, rồi quát: "Tất cả im miệng hết cho tôi!"
Cô con gái cả nhà họ Tiêu thản nhiên ngồi xuống, Tiêu lão tam thì rất là không cam lòng: "Bố, bố xem chị cả nói..."
"Con cũng im mồm!" Ông cụ Tiêu nghiêm giọng ngắt lời ông ta, ông ấy tức giận nói: "Ngồi xuống!"
Tiêu lão tam tức giận nhìn mọi người nhà họ Tiêu, nhất là Tiêu Cảnh Nam, sau đó ngồi xuống với sắc mặt khó coi.
Ông cụ Tiêu đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, trọng điểm đặt ở chỗ mấy cổ đông không phải người nhà họ Tiêu, ông ấy âm trầm nói: "Các anh cũng muốn để cho Cảnh Nam làm tổng giám đốc sao?"
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng trả lời.
"Gi ám đốc Phong nghĩ như thế." Thư ký đi thay giám đốc Phong đứng mực nói: "So với Tiêu Nhuận Trạch tiên sinh, giám đốc Phong càng tin tưởng vào năng lực của Tiêu Cảnh Nam tiên sinh hơn."
"Nếu hôm nay chủ tịch Tiêu nhất quyết muốn để cho Tiêu Nhuận Trạch tiên sinh giữ chức tổng giám đốc, tổng giám đốc Phong sẽ thu hồi lại số vốn đầu tư cho tập đoàn Tiêu Thị, sau khi cuộc họp kết thức, anh ấy sẽ bắt đầu bán lại cổ phần của tập đoàn Tiêu Thị đi."
Thật ra, nhân cơ hội này thu hồi số cổ phần trong tay tổng giám đốc Phong cũng là một lựa chọn rất tốt đối với nhà họ Tiêu, có thể có tăng cường hiệu quả của quyền lời nói của nhà họ Tiêu đối với tập đoàn Tiêu Thị.
Nhưng nay lòng của người nhà họ Tiêu đã tan rã, ai cũng có ý đồ riêng, muốn gộp đủ tiền để mua lại số cổ phần này có chút khó khăn.
Mà một khi số cổ phẩn này rơi vào trong tay đối thủ của tập đoàn Tiêu Thị, ví dụ như tập đoàn Bùi Thị, vậy thì sẽ tạo thành đả kích có tính chí mạng đối với tập đoàn Tiêu Thị.
Vẻ mặt ông cụ Tiêu u ám, ông ấy trầm giọng nói: "Cô chắc chắc tổng giám đốc Phong nói như vậy chứ?"
"Tuyệt đối chắc chắn." Thư ký nói: "Y nguyên câu gốc."
Cô con gái cả nhà họ Tiêu khoanh tay trước ngực, cười nhạo: "Cho dù bố không sợ tổng giám đốc Phong rút đầu tư, thì số cổ phần của bố và cả nhà lão tam cộng lại cũng không nhiều bằng bọn con nhỉ?"
"Trước đó mọi người nói cũng đúng, thay đổi tổng giám đốc sẽ tạo ra ảnh hưởng rất không tốt cho tập đoàn Tiêu Thị, huống hồ chuyện tham ô công quỹ cũng đã tìm ra chân tướng rõ ràng, vậy thì cứ để Cảnh Nam tiếp tục giữ chức tổng giám đốc. Tan họp."
Ông cụ Tiêu tái mét mặt nói xong, ông ấy âm trầm nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Tiêu Nhuận Trạch đứng dậy, nhìn xuống Tiêu Cảnh Nam: "Chúc mừng anh ba rồi."
"Cảm ơn." Tiêu Cảnh Nam tựa lưng vào ghế, nói: "Cậu cũng đừng quá nhụt chí, đợi ngày nào đó tôi không muốn làm cái chức tổng giám đốc này nữa, sẽ nhường cho cậu."
Tiêu Nhuận Trạch mỉm cười: "Không cần, anh ba khách khí quá rồi. Thật ra giờ tôi suy nghĩ, ông nội nói rất nhiều, cho chó một cục xương, để nó đi bắt thêm nhiều con mồi cho chúng tôi, là chúng tôi lãi rồi."
"Nhưng cẩn thận cái mà các người nuôi không phải chỉ là một con sói." Tiêu Cảnh Nam nói.
Nét mặt Tiêu Nhuận Trạch cứng đờ, sau đó anh ta mỉm cười nói: "Là con sói cũng không có gì đáng sợ, chẳng qua là giống với chó, đều là súc sinh."
"Cậu cảm thấy cùng tổ tiên cùng nguồn gốc với súc sích, là súc sinh, người, hay là cái thứ mà không bằng chó lợn?" Tiêu Cảnh Nam khép lại đôi chân thon dài, ung dung nói.
Đáy mắt Tiêu Nhuận Trạch xoẹt qua một tia hung ác nham hiểm: "Anh ba nói chuyện đừng quá cuồng vọng mới tốt."
"Ồn quá." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nghe nói nếu chó mà ồn ào quá, ném cho nó một cục xương chó là được, Nhuận Trạch thấy có tác dụng không?"
Vẻ mặt Tiêu Nhuận Trạch thay đổi, không tiếp lời, sau đó bỏ đi với vẻ mặt khó coi.
Lúc này Tiêu Cảnh Nam đứng lên, đi đến trước mặt thư ký của tổng giám đốc Phong, anh nói: "Chuyện lần này, coi như tôi nợ tổng giám đốc Phong một ân tình."
"Có thể làm cho tổng giám đốc Tiêu nợ ân tình của một người thật không dễ dàng." Thư ký mỉm cười nói: "Có điều tổng giám đốc Phong đã dự đoán được trước là anh sẽ nói như này, anh ấy bảo tôi chuyển lời lại cho anh: Anh ấy làm như vậy chỉ là vì lợi ích được chuyển hóa lớn nhất, không phải là cố ý giúp anh, anh cũng không cần cảm thấy nợ ân tình anh ấy."
Tiêu Cảnh Nam mỉm cười: "Thế lần này tôi được thơm lây nhờ Vân Mân rồi."
Thư ký mỉm cười ý vị, từ chối cho ý kiến, nói một câu còn phải về báo cáo kết quả công việc cho tổng giám đốc Phong, liền vội vàng rời đi luôn.
Người ở trong phòng họp đã đi gần hết rồi, chỉ có Tiêu lão đại và phó tổng Lý vẫn còn ở đây.
Thấy Tiêu Cảnh Nam nói chuyện với thư ký của tổng giám đốc Phong xong, ông ta mới cười híp mắt đi tới: "Vị trí tổng giám đốc vẫn là của cháu, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn bác cả." Tiêu Cảnh Nam nói: "Cảm phiền bác cả nói tiếng cảm ơn với cô cả, cô hai giúp cháu."
Tiêu lão đại khoát tay: "Đều là người một nhà, cần gì nói hai nhà."
"Nói thật, khi ông nội cháu lấy cổ phần dụ dỗ bác, để bác ủng hộ Nhuận Trạch làm tổng giám đốc, thật sự thì bác đã có chút khó xử rồi. Nhưng bác và chị cả chị hai suy nghĩ kỹ lại, thì vẫn cảm thấy thân thiết với cháu hơn."
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam lóe lên một tia trào phúng, sau đó anh càng nói cảm ơn chân thành hơn, anh đã nói một đống lời cảm kích.
"Cảnh Nam thật là khách khí quá rồi đấy." Tiêu lão đại nói: "Bọn bác cũng không cầu cái khác, chỉ cần cháu làm việc thật tốt là được."
Tiêu Cảnh Nam vui vẻ nhận lời.
Tiêu lão đại lại lá mặt lá trái nói một đống, giống như là tự nhiên nói: "Cháu với tổng giám đốc Phong quan hệ tốt thế khi nào đấy?"
"Tổng giám đốc Phong thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao mà cháu quan hệ tốt với anh ta được cơ chứ?" Tiêu Cảnh Nam thở dài nói: "Vừa nãy bác cũng nghe thấy rồi đấy, thư ký của anh ta nói anh ta làm như vậy chỉ là vì lợi ích được chuyển hóa to nhất, thật ra là giống với nguyên nhân bác cả ủng hộ cháu đấy."
Tiêu lão đại giả vờ tức giận: "Bọn bác ủng hộ cháu, là thật lòng ngứa mắt ông nội cháu quá thiên vị, có liên quan gì với đám tổng giám đốc Phong đâu?"
Hai người lại hàn huyên vài câu nữa, mới chia tay.
"Giải quyết xong chuyện này, cậu cũng có thể tạm thời thả lỏng một chút." Phó tổng giám đốc Lưu mở chai nước khoáng ra, uống hết số nước còn thừa trong chai, sau đó đặt lên bàn.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, hàng mi dày cong cong cụp xuống có bóng ở trên khuôn mặt: "Trong tay không có nửa phân cổ phần, toàn là làm việc cho người khác, sao có thể thả lỏng đây?"
Lời này thật sự là không dễ tiếp lời, phó tổng giám đốc Lưu trầm ngâm một lát, sau đó khuyên nhủ: "Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, qua một thời gian nữa, cậu sáu Tiêu mất đi người chống lưng, cậu làm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Trên thực tế, ngoại trừ lão tam nhà họ Tiêu ra, nhà họ Tiêu không có người hiền, ông ta nói như vậy cũng là để an ủi mà thôi.
Tiêu Cảnh Nam không tiếp tục cái chủ đề này, mà quay ra hỏi: "Tập đoàn An Thị bên kia thế nào rồi?"
"Tinh thần quần chúng phẫn nộ, cổ phiếu liên tục giảm. Nhưng mà có nhân tố là cậu An, ông Lâm với cả những người khác nhà họ Lâm, người nhà họ An chủ động xin lỗi, hôm nay cổ phiếu của tập đoàn An Thị vẫn giảm xuống, nhưng chưa đến trình độ ngã ngừng." Phó tổng giám đốc Lưu nói.
Tiêu Cảnh Nam gật đầu: "Người mà ta phái qua nói sao?"
Phó tổng giám đốc Lưu nói: "Lúc đầu một cổ đông lớn có ý định rút đầu tư, nhưng không biết tổng giám đốc An và cô An đã hứa hẹn cho ông ta cái gì, ông ta không nhắc đến chuyện rút vốn nữa."
"Trái lại có vài cổ đông nhỏ ánh mắt thiển cận, không được trấn an, lo cổ phiếu sẽ mãi xuống giá tiếp như này, có ý định lấy cổ phiếu ra."
"Có cô An, tổng giám đốc An và ông An ở đây, khả năng cổ phiếu giảm tiếp rất nhỏ. Nếu cậu định bắt tay vào cổ phiếu của tập đoàn An Thị, bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Tiêu Cảnh Nam lại không tán đồng với quan điểm của ông ta lắm: "Chuyện ông nội cảnh cáo Sơ Tuyết, ông biết không?"
"Tôi có nghe nói. "Phó tổng giám đốc Lưu nói.
Tiêu Cảnh Nam: "Chuyện nhà họ An lợi dụng nhà họ Tiêu tiến vào thị trường đồ điện gia dụng khiến cho ông nội rất bất mãn, ông ấy sẽ không cứ thế bỏ qua cho nhà họ An."
"Ý của cậu là, đợi khi chủ tịch Tiêu ra tay, chúng ta lại thu mua cổ phiếu của những cổ đông nhỏ kia sao?" Phó tổng giám đốc Lưu hỏi: "Thế nếu chủ tịch Tiêu không định ra tay thì sao?"
Tiêu Cảnh Nam nói dứt khoát: "Chắc chắn ông nội sẽ ra tay, đến lúc đó cố gắng thu mua số lượng lớn cổ phiếu tập đoàn An Thị từ tay những nhà bán lẻ."
Thu mua từ tay cổ đông nhỏ, quá dễ bị người ta phát hiện.