Mặc Tinh: "..."
"Xem cái gì mà xem, một ông già thì có đẹp đâu chứ? Nhìn thầy đây chưa đủ à?" Trương Hàn nhíu mày, xách Hứa Thư Di đang ở bên cạnh Mặc Tinh đi.
Khuôn mặt của Hứa Thư Di bị nhéo thì lập tức đỏ lên.
Mặc Tinh: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Cũng không phải. Dẫn cô đi thì không tiện, nên tôi không đi cùng cô nữa."
Hứa Thư Di vẫn còn muốn nói thêm vào, nhưng đã bị Trương Hàn cắt ngang: "Không sợ ngày mai không xuống được giường thì con cứ theo cô Mặc đi."
"Thầy....!" Hứa Thư Di giống như quả bóng hơi phồng lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta, cô ấy ỉu xìu: "Thầy, sao thầy thầy thầy thầy thầy còn đùa giỡn lưu manh vậy..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Rừ...
Điện thoại của Trương Hàn reo lên, anh ta liếc mắt nhìn thông tin, sau đó cất điện thoại đi: "Mấy hôm trước vừa chiếu một bộ phim, nghe đánh giá bảo rất hay, chi bằng chúng ta đi xem đi?"
Mặc Tinh vốn định từ chối, nhưng không chịu nổi Hứa Thư Di cứ quấn lấy la lối om sòm khóc nháo, cuối cùng cô đã phải đồng ý.
Lúc cô cùng bọn họ đến rạp chiếu phim, thì mới phát hiện ra là Tiêu Cảnh Nam cũng ở đây. Anh mặc tây trang đi giày da ngồi trên sô pha màu rượu đỏ trước quầy bán vé, anh đang xem một phần văn kiện, và có vẻ tách biệt với người xung quang.
"Bận như vậy sao còn tới?" Trương Hàn đi qua, vỗ vai Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam cất văn kiện vào trong túi văn kiện, anh nhìn lướt qua Mặc Tinh, rồi nói: "Đi thôi."
"Ơ, đợi chút!" Trương Hàn túm lấy áo Tiêu Cảnh Nam từ phía sau: "Anh trai, anh không mua ít đồ ăn cho chị gái đã đi vào à?"
Tiêu Cảnh Nam hất tay anh ta ra: "Một ngày không cợt nhả sẽ chết à?"
"Sẽ không chết, nhưng toàn thân sẽ không thoải mái." Trương Hàn quăng mị nhãn cho Tiêu Cảnh Nam.
Tiêu Cảnh Nam: "..."
"Xin lỗi Thư Di, tôi có chút không khỏe." Mặc Tinh nhíu mày nói với Hứa Thư Di một câu, không cho cô ấy cơ hội trả lời đã quay người đi.
Cô không thể làm được như là chưa có chuyện gì xảy ra, rồi ngồi xem phim cùng Tiêu Cảnh Nam."
Mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều sẽ nhớ đến dáng vẻ tàn nhẫn lúc anh lạnh lùng đánh gãy chân cô, cho dù là ở trong mộng, anh cũng chưa hề buông tha cô!
"Này, Mặc Tinh." Hứa Thư Di mặt cau lại hô một tiếng, nhưng người đằng trước còn không thèm quay đầu lại.
Thấy vậy, Trương Hàn có chút hả hê: "Cảnh Nam, bị tôi nói trúng rồi chứ? Từ lâu tôi đã bảo cậu ra tay nhẹ một chút, cậu cứ không nghe!"
"Gần đây, công ty luật Vân Mộng đã tới nói chuyện hợp tác với tôi, tôi định suy nghĩ nghiêm túc một chút." Tiêu Cảnh Nam nói.
Nụ cười bên môi Trương Hàn đã tắt ngúm: "Huynh đệ không làm như cậu đâu!"
Tiêu Cảnh Nam mặc kệ anh ta, anh cầm túi văn kiện đuổi theo Mặc Tinh rồi.
"Thầy!" Hứa Thư Di ủ rũ một phút đã nhảy dựng lên, chống eo chất vấn: "Có phải hôm nay thầy đã nói nhiều câu lưu manh, nên mới dọa Mặc Tinh bỏ đi không?"
Trương Hàn: "..."
Anh ta rất lo lắng cho chỉ số thông minh của con bọn họ sau này.
Khi Tiêu Cảnh Nam đi đến trước cửa thang máy, Mặc Tinh đã vào thang máy rồi, cửa thang máy đang đóng lại, chỉ còn lại có một khe hở cho một đầu ngón tay của người trưởng thành.
Anh nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Tinh, cơ hồ không hề do dự, trong ánh mắt kinh ngạc cộng thêm hoảng sợ của mọi người trong thang máy, anh đã mở cửa thang máy rồi đi vào.
Mặc Tinh liếc nhìn anh một cái, cô nhíu mày dịch người về sau.
Ting.
Thang máy tới, mọi người nối đuôi nhau mà ra.
Tiêu Cảnh Nam đứng ở đằng trước Mặc Tinh, anh đi ra thang máy trước Mặc Tinh, đứng ở cửa thang máy.
Đợi khi cô ra khỏi thang máy rồi vội vàng muốn chạy đi, anh bắt được tay cô, rồi khẽ dùng lực, liền giam cầm cô trong lòng: "Tôi nhớ là em rất thích xem phim."
Chỉ là anh cảm thấy xem phim quá lãng phí thời gian, trước đây cô đã năn nỉ anh rất nhiều lần, anh chỉ đi xem cùng cô có một lần, hơn nữa xem được một nửa thì đã về rồi.
"Cơ thể không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi." Mặc Tinh dùng sức đẩy anh ra, đứng cách anh nửa mét, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét không hề che dấu.
Để thoát khỏi giam cầm của Tiêu Cảnh Nam, cô lại ấn vào miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên bụng anh, anh nhíu mày: "Tôi đưa em đi bệnh viện."
"Không cần." Mặc Tinh xì một tiếng, nhìn anh với vẻ lạnh nhạt: "Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, tôi liền không thoải mái và không hứng thú với cái gì. Tôi nói như vậy, anh đã hiểu chưa?"
Bàn tay đang buông ở hai bên của Tiêu Cảnh Nam gõ nhẹ lên quần, ánh mắt hơi trầm xuống.
"Anh Cảnh Nam, anh cũng tới xem phim à?" An Sơ Tuyết chuyển động xe lăn đi tới, trên gương mặt là vẻ vui mừng: "Thật khéo quá."
Đường Thiến đứng sau xe lăn, sắc mặt âm trầm nhìn người phụ nữ mà vị hôn phu của mình luôn nhớ nhung.
Mặc Tinh mím môi, cô nhíu mày nhìn lướt qua An Sơ Tuyết và Đường Thiến, cô không muốn dây dưa thêm với hai người họ, nên trực tiếp xoay người rời đi.
"Chị dâu, không phải chị vẫn muốn tìm Mặc Tinh nói chuyện sao?" An Sơ Tuyết dịu dàng nói: "Mau đi đi. Nếu không lần sau gặp được, không biết là lúc nào đâu."
Đường Thiến ừ một tiếng, sắc mặt rất là khó coi, cô ta đưa vé xem phim cho cô ta: "Vừa khéo để tổng giám đốc Tiêu đưa em đi xem, chị đi tìm Mặc Tinh."
Cô ta nói xong liền muốn đi.
Tiêu Cảnh Nam di chuyển vài bước, chặn trước mặt cô ta: "Tôi không có thời gian, cô Đường bồi An Sơ Tuyết xem phim đi."
"Bộ phim này em xem cũng được không xem cũng được, chị dâu muốn làm thì đi làm đi." An Sơ Tuyết nói với giọng dịu dàng, giọng điệu làm cho người ta nghe rất thoải mái.
Đường Thiến: "Cảm ơn Sơ Tuyết đã thông cảm cho chị, hôm khác chị lại đi xem phim cùng em."
Cô ta nói nhanh hơn bình thường rất nhiều, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, lúc nói chuyện thì cũng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tiêu Cảnh Nam ngăn cản thêm lần nữa.
"Tổng giám đốc Tiêu có ý gì vậy?" Đường Thiến ngẩng đầu lên, giọng điệu rất khó chịu.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Cô Đường vội đi tìm Mặc Tinh như vậy, cô muốn gì với cô ấy?"
"Chuyện giữa phụ nữ, không tiện nói với tổng giám đốc Tiêu." Mặt Đường Thiến xanh mét: "Làm phiền tổng giám đốc Tiêu nhường đường."
Thân mình Tiêu Cảnh Nam không nhúc nhích tí nào, anh nhếch môi: "Cô tìm Mặc Tinh, là muốn nói chuyện của cậu An à?"
"Phải thì sao?" Mắt thấy Mặc Tinh đã lên một chiếc taxi rồi rời đi, Đường Thiến nghiến răng nghiến lợi: "Tổng giám đốc Tiêu quản nhiều như này từ lúc nào vậy?"
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô ta: "Tôi quản chuyện của bạn gái mình, cô Đường cảm thấy tôi quản nhiều à?"
"Bạn gái ư?" Đường Thiến hỏi ngược lại một câu, cô ta vô thức nhìn về phía An Sơ Tuyết, vẻ mặt biến ảo.
Nụ cười trên gương mặt An Sơ Tuyết cứng lại, bàn tay đang cầm tay vị xe lăn nắm thật chặt, huyết sắc trên mặt biến mất sạch không còn một mảnh.
"Nếu cô Đường tìm Mặc Tinh là muốn chuyện của cậu An, vậy thì không cần phiền phức thế đâu." Tiêu Cảnh Nam nói: "Tình cảm mà cậu An dành cho Mặc Tinh hoàn toàn là tình cảm từ một phía, Mặc Tinh không thích anh ta, thậm chí còn có chút chán ghét anh ta."
"Cô không giữ được trái tim của vị hôn phu của mình, đấy là cô không có bản lĩnh, không liên quan gì đến bạn gái tôi. Có trách thì cũng chỉ có thể trách cô ấy quá hấp dẫn, người theo đuổi quá nhiều không phải lỗi của cô ấy."