“Sắp một giờ rồi, có phải em đói nên tỉnh dậy không?” Mặc Lôi căm phẫn nhìn Tiêu Cảnh Nam, đem đồ ăn đến trước mặt Mặc Tinh: “Đều là món em thích anh đấy, nhưng mà hơi nguội rồi, em ăn một hai miếng lấp đầy dạ dày đi đã, lát nữa anh đặt thêm món gì ấm ấm cho em.”
Vương Như mỉm cười: “Ai cũng nói Mặc Lôi yêu vợ thương em gái, gặp rồi mới thấy người ta nói quả không sai.”
“Cảm ơn anh Mặc…” Cô liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam, một chữ “anh” giữ chặt nơi đầu lưỡi một lúc lâu, cuối cùng Mặc Tinh vẫn phải thay đổi cách nói: “Thế nhưng bây giờ tôi không thích ăn những thứ này nữa rồi.”
Hai chữ “anh Mặc” cô nói ra khiến Mặc Lôi bất ngờ, anh ném hai túi đồ ăn sang một bên, hỏi: “Em không thích ăn những thứ này nữa? Vậy bây giờ em thích ăn gì thì nói với anh, anh đặt cho em, nếu như họ không bán đồ ăn mang đi, anh sẽ đi đến cửa hàng của họ mua mang về cho em ăn!”
“Không cần đâu, cảm ơn anh Mặc.” Mặc Tinh ngẩng đầu, ánh mắt ra hiệu cho Mặc Lôi đừng nói thêm nữa.
Tất cả mọi hành động của hai người còn có cả sự sợ hãi của Mặc Tinh đối với Tiêu Cảnh Nam đều được Vương Như nhìn thấy, bà ấy vén mái tóc lên, khẽ thở dài.
Đổi lại là hai năm trước, Mặc Lôi cũng phải chịu đựng.
Thế nhưng sự tức giận và cảm giác tội lỗi đã đè nén trong lòng hai năm nay, đã chiếm vị trí chủ đạo từ lâu, huống chi trước tình huống hiện tại của Mặc Tinh, dường như chúng ngay lập tức áp đảo lý trí ngay.
“Không cần phải sợ anh ta!” Mặc Lôi nắm chặt tay, trên cổ nổi gân xanh, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: “Ông đây cũng không phải người nhà họ Mặc nữa, tên họ Tiêu kia đừng hòng lợi dụng lợi ích của Tập đoàn Mặc Thị để uy hiếp ông đây nữa!”
Anh ấy quay người về phía sau, nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Nam: “Tinh Tinh đừng sợ, từ này về sau anh trai không bao giờ bỏ mặc em nữa.”
Khóe mắt anh ấy chua xót, dường như nước mắt sắp tuôn ra.
Mặc Tinh hít một hơi thật sâu, nắm chặt góc áo của Mặc Lôi, lắc đầu nguầy nguậy với anh ấy, thế nhưng cổ họng khô rát, không nói được lời nào.
“Tình cảm anh em sâu đậm thật đấy, thực sự khiến người khác cảm động đó.” Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, nhưng trong ánh mắt không hề có chút ý cười.
Mặc Tinh chật vật bước xuống đất, đi đến chỗ Tiêu Cảnh Nam rồi quỳ xuống, giọng khản đặc lạ thường: “Sau khi tôi ra tù, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh trai, vừa đúng lúc gặp anh ở đây.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô với ánh mắt trịch thượng, vô cùng u ám: “Cô thích quỳ trước mặt người khác như vậy sao?”
“Em điên rồi sao?” Mặc Tinh giận dữ hét lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, đưa tay kéo cô: “Em đứng dậy cho anh!”
Sắc mặt Vương Như cũng thay đổi rõ rệt, bà ấy đứng dậy kéo Mặc Tinh: “Tinh Tinh, cháu làm gì thế? Có gì thì đứng lên đã rồi từ từ nói.”
“Bác gái, anh trai, nếu như hai người thật sự muốn tốt cho cháu thì cứ để cháu quỳ ở đây.” Mặc Tinh nhìn bọn họ, lắc đầu nguầy nguật, vẫn quỳ trên đất.
Vương Như bỏ tay cô ra, nhìn qua Tiêu Cảnh Nam: “Tiêu Cảnh Nam, con bảo Tinh Tinh đứng lên đi.”
“Nếu như cô ta đã thích quỳ như thế thì cứ để cô ta quỳ đi.” Tiêu Cảnh Nam chậm rãi nói, tiện tay cởi hai cúc áo sơ mi ra, sau đó hơi thở của anh mới cảm giác nhẹ nhàng hơn.
Sắc mặt Mặc Lôi tái mét, sống chết kéo tay Mặc Tinh đứng dậy: “Đứng lên! Anh bảo em đứng lên, em bị điếc à?”
Mặc Tinh nắm chặt lấy tay mình, nhất quyết quỳ trên mặt đất, giơ tay lên thề, vẻ mặt tràn đầy sự thành khẩn: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi hứa với anh đây là lần cuối cùng tôi gặp anh trai tôi, sau này tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Đôi môi Mặc Tinh khẽ run lên: “Nếu như tôi còn qua lại với anh trai tôi nữa, thì tôi sẽ…” Mặc Tinh khó khăn nuốt nước bọt: “Ra ngoài đường tôi sẽ bị xe đụng trúng, đi mưa sẽ bị sét đánh, không được chết yên ổn!”
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, môi anh khẽ mấp máy, nhưng không phát ra tiếng.
Yên lặng.
Phòng bệnh yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Con mẹ nó, sau này ông đây sẽ xem như không có đứa em gái này nữa!” Mặc Lôi ném hai túi đồ ăn xuống đất, tiếng bước chân nặng nề, hai mắt đỏ hoe lao ra khỏi phòng bệnh.
Rầm!
Cửa phòng bệnh đóng sầm lại.
Cổ họng Mặc Tinh như thắt lại, cô dùng hết sức lực của cả cơ thể mới có thể duy trì được tư thế quỳ gối.
Anh trai giận cô rồi nhỉ?
Chắc là anh ấy giận rồi, trước đến nay anh ấy luôn ghét loại người chỉ biết chịu đựng một cách hèn nhát, mà bây giờ cô lại trở thành loại người này.
Như thế cũng tốt, cô không cần phải bận tâm, lo lắng đến việc ngăn cản anh trai qua lại gặp mình.
Thế nhưng từ bây giờ về sau, có lẽ trên đời này… không còn ai đoái hoài gì đến cô nữa…
“Đứng lên đi.” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn cô một cái, ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, dùng ngón tay gõ lách cách lên mặt bàn.
Vương Như nắm lấy tay Mặc Tinh, khẽ nói: “Trên chân cháu còn có vết thương nữa, cháu mau đứng dậy đi.”
Mặc Tinh vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Tổng giám đốc Tiêu, lần này anh có thể tha cho anh trai tôi được không? Tôi hứa với anh, đây là… lần cuối cùng.”
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Lôi hùng hùng hổ hổ xông vào, không ngần ngại quỳ gối trước mặt Tiêu Cảnh Nam, đập đầu ầm ầm xuống đất.
Anh ấy dùng lực cực mạnh, mới đập đầu mấy lần mà trán đã đỏ bừng, còn có máu nhạt khẽ rỉ ra.
“Anh đừng đập nữa…” Trái tim Mặc Tinh đau đớn mỗi khi anh ấy đập đầu xuống, cả người cô run rẩy.
Mặc Lôi hất tay cô ra, kìm nén sự tức giận, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cảnh Nam, lần đầu tin anh ấy cầu xin sự thương xót: “Cảnh Nam, anh chặt gãy chân tôi, tống tôi vào tù, bắt tôi quỳ xuống trong câu lạc bộ,… anh làm gì tôi cũng được, cầu xin anh hãy buông tha cho em gái của tôi.”
Vết máu chảy dọc theo trán, rơi vào mắt anh, nước mắt hòa với máu chảy xuống: “Em gái tôi mới chỉ 20 tuổi, nó còn cả một chặng đường dài phía trước nữa, không thể dành cả cuộc đời còn lại trong Câu lạc bộ Dream được.”
Cổ họng Mặc Tinh thắt lại, dường như có gì đó trong dây thanh quản của cô, khiến cô không thể nói được lời nào.
Anh trai cô, anh ấy…
“Tôi cầu xin anh!” Mặc Lôi lại đập đầu xuống đất, mãi lâu sau cũng không thể thẳng người dậy.
Trong phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng Tiêu Cảnh Nam gõ bàn vang lên từng nhịp khiến người ta hoảng sợ.
“Mặc Lôi, Tinh Tinh, hai cháu đều đứng dậy cả đi. Có bác ở đây, Cảnh Nam không dám làm gì đâu.” Mãi lúc sau, Vương Như mới lên tiếng, đi tới đỡ hai anh em cô dậy.
Mặc Tinh không dám đứng dậy. Tiêu Cảnh Nam là một người con ngoan, thế nhưng cũng không phải chuyện gì đều nghe lời mẹ răm rắp, vì thế cô không dám cử động.
Mặc Lôi cũng không nhúc nhích, vẫn đập đầu xuống đất, vết máu chảy dọc theo trán xuống mặt đất. Mùi máu tanh thoang thoảng hòa với mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh, một mùi hương kỳ lạ khiến cho không khí trong phòng bệnh càng thêm áp lực.
“Cảnh Nam.” Vương Như liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Con cùng mẹ đỡ hai anh em Mặc Tinh đứng dậy.”
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn hai anh em Mặc Tinh, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người Mặc Tinh, khẽ lóe lên, anh khẽ “vâng” một tiếng, rồi đứng dậy giúp đỡ Vương Như.
Tay anh rất ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, thế nhưng Mặc Tinh lại cảm thấy cổ tay được anh nắm lấy đang nóng ran, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Cô không biết mình có nên đứng dậy không, bởi vì anh chưa nói liệu anh có tha thứ cho anh trai cô lần này không.
“Không đứng lên?” Tiêu Cảnh Nam buông cô ra, khẽ nói: “Còn muốn tôi bế cô lên sao?”