Mục lục
Xin Hãy Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao cũng là lần đầu tiên, vào khoảnh khắc Tiêu Cảnh Nam vừa đi vào, Mặc Tinh đau đến nỗi trên trán toát mồ hôi lạnh. Hai tay cô bấu lên vai anh, cô không chịu được đau đớn dữ dội như thế, móng tay cô cào ra một vết dài trên lưng anh.



Cô cắn chặt môi muốn lùi về phía sau, nhưng hai tay anh đang giữ ở hông cô, căn bản không cho cô cơ hội lùi về sau.



Cảm giác sưng lên khiến Mặc Tinh cảm thấy xa lạ, cảm giác xé rách càng khiến cô đau đớn khó nhịn: "Đừng... nhúc nhích..."



Chỉ là hai từ mà thôi, nhưng lại nói rất gian nan.



Tiêu Cảnh Nam một thân lửa nóng, bởi vì chịu đựng, trên cánh tay anh hiện lên gân xanh, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy theo bắt thịt xuống người Mặc Tinh, ám muội, lại nhiễm một chút mùi vị *.



Cảm giác chặt khít mà phía dưới truyền tới làm anh không kìm được phát ra một tiếng thở dài, anh muốn dựa vào động tác bản năng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tinh tái nhợt quá, anh vãn dừng lại động tác.



"Ngoan, một lát là ổn." Tiêu Cảnh Nam gạt sợi tóc của cô ra, hôn nhẹ lên trán cô một chút.



Mặc Tinh thở dốc người người anh, cái trán liên tục toát ra mồ hôi lạnh: "Trước tiên... đừng nhúc nhích, đau."



"Em thả lỏng đi, em quá khẩn trương." Bởi vì kìm nén, trong con ngươi của Tiêu Cảnh Nam dần nổi lên tơ máu, bộ dạng tấn công của dã thái và ngữ điệu khàn khàn dịu dàng của anh có một loại tương phản mãnh liệt.



Anh chưa dám có thêm động tác, anh chỉ cố nén *, nhẹ nhàng hôn lên người cô, giúp cô thả lỏng. Mãi đến khi cô gật đầu bảo có thể, anh mới thở gấp bắt đầu chậm rãi hoạt động...



Một đêm trầm luân.



Mặc Tinh ngủ không thoải mái, khi trời hơi sáng là cô đã tỉnh rồi. Tứ chi bách hải bủn rủn, cô nhíu mày, khẽ xoay người một chút, kết quả là đau đến nỗi cô hít vào một ngụm khí lạnh.



"Em tỉnh rồi à?" Tiêu Cảnh Nam đã tỉnh từ sớm rồi, khuỷu tay gác lên đầu, nghiêng người nhìn cô. Thấy cô đã tỉnh, anh dịch người sang cạnh cô một chút, sau đó khẽ mổ một cái lên môi cô, ánh mắt nhiễm ý cười.



Mặc Tinh vừa mở mắt, cô vẫn chưa tỉnh táo lắm, bị anh hôn một cái, cô mới mở to mắt, tỉnh táo hơn rồi.



Thật sự là cô không quen sáng sớm tinh mơ có một người đàn ông nằm bên cạnh, hơn nữa anh còn làm động tác thân mật như vậy với mình... cô bất ngờ ngồi dậy, vô thức kéo ra khoảng cách giữa hai người.



Đau.



Giống như bị xe cán qua vậy, bủn rủn, đau xót, còn hơi mệt nữa.



Mặc Tinh hơi nhíu mày, cô hơi hạ thắt lưng, phần eo chịu lực ít đi, đau xót trên lưng mới giảm bớt đi vài phần.



"Đói không?" Trông thấy động tác của cô, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam lóe lên, nhưng lại không nói gì: "Tôi xuống nấu cơm, em nằm thêm một lát nữa đi."



Anh xốc chăn lên, không hề e dè đi xuống giường ngay trước mặt Mặc Tinh, và bắt đầu mặc quần áo.



Không thể phủ nhận, dáng người của Tiêu Cảnh Nam rất đẹp.



Trên người anh có cơ bắp, nhưng không phải là kiểu rất khoa trương, mỗi một chỗ cơ bắt đều vừa đúng. Bờ vai anh rộng, nửa người trên là hình tam giác hoàn mỹ, lưng ong mông to chân dài, mỗi một chỗ đều hiện lên hơi thở hoocmon nồng đậm.



Mặc Tinh thấy anh mặc quần lót, cô mới ý thức được là thời gian cô nhìn anh chằm chằm hơi lâu rồi, cô hơi đỏ mặt rồi di chuyển tầm mắt.



"Em lại đây." Sau khi mặc xong quần áo, Tiêu Cảnh Nam bất ngời nói với cô.



Mặc Tinh xoa nhẹ cái eo hai cái, cô liếc mắt nhìn khoảng cách hơn một mét giữa hai người: "Không muốn di chuyển."



"Ga giường bẩn rồi, em ở đây có thể ngủ tiếp được sao?" Tiêu Cảnh Nam hơi nhíu mày, không đợi cô trả lời, anh đã đi đến chỗ cô, ôm cả người và chăn vào trong lòng.



Cơ thể đột nhiên treo trên không trung, Mặc Tinh ôm lấy cổ anh theo bản năng. Cô đối diện với cái giường, không có cái chăn che đi, vết tích của một bãi ẩm ướt trên giường đặc biệt rõ ràng, nói ra sự ám muội tối hôm qua.



Mặc Tinh nghiêng đầu, không nhìn nữa, Tiêu Cảnh Nam bế cô đến phòng của anh, sau khi đặt cô lên giường, anh xuống tầng nấu cơm.



Động tác bế người của anh vừa nãy đã rất cẩn thận, nhưng khi về giường một lần nữa, phía sau lưng và đùi bị anh chạm qua vẫn rất đau mỏi.



Mặc Tinh ngồi dậy, dựng hai cái gối đầu lên, cô tựa lên mặt trên, muốn xoa eo, để cho mình thoải mái một chút.



Nhưng tư thế ngồi khiến cho thắt lưng của cô rất không thoái mái, Hơn nữa cánh tay cô cũng đau lắm, lúc xoa eo căn bản là không dùng sức được.



Mặc Tinh liếc mắt nhìn ngấn hồng loang lổ trên cánh tay, cô mím môi, sau đó nằm xuống giường một lần nữa.



Chỉ là trên người cô không có mảnh vải nào, liền cứ thế trần truồng * nằm trên giường Tiêu Cảnh Nam rồi ngủ mất, khắp người cô đều khó chịu, hoàn toàn không ngủ được.



Một lúc sau, Tiêu Cảnh Nam bê cơm lên, Vương Như đi sau anh lên cùng.



Khi nhìn thấy Mặc Tinh nằm trên giường, hơn nữa da thịt lộ ra ngoài toàn là vết đỏ ái muội, vẻ mặt bà ấy hơi phức tạp, có bất ngờ, cũng có rối rắm, còn có một vài cảm xúc nói không rõ nữa.



"Bác." Trông thấy Vương Như cũng đã tới, Mặc Tinh hơi ngạc nhiên, sau đó cô ngượng ngùng ngồi dậy. Cô cố gắng dùng chăn che lại cơ thể, để tránh Vương Như nhìn thấy thì càng xấu hổ.



Nhưng mà cô nghĩ, lúc bác gái vào chắc là đã nhìn rõ rồi...



"Không thoải mái thì nằm xuống đi." Vương Như để túi xuống, đi tới bên giường, đỡ Mặc Tinh nằm xuống.



Mặc Tinh nhìn bà ấy, sau đó cô cụp mắt, khàn giọng nói: "... Xin lỗi, bác."



Hiện giờ cô và Tiêu Cảnh Nam cột lại với nhau, và cô đã trở thành gánh nặng của anh.



"Cháu không có lỗi với bác." Vương Như xoa đầu cô hai cái: "Đây đều là Cảnh Nam tự chọn, sau này dù có ra sao, thằng bé cũng không có tư cách oán giận."



Tiêu Cảnh Nam để cơm lên bàn, cân nhắc đến việc Mặc Tinh chưa mặc quần áo, ăn này nọ không tiện, anh nói: "Chẳng phải mẹ có chuyện muốn nói với con sao?"



"Ừ." Vương Như đứng lên, mỉm cười rồi nói với Mặc Tinh: "Tinh Tinh đừng nghĩ nhiều, cháu ăn cơm trước đi, bác với Cảnh Nam đi xuống nói chút chuyện."



Mặc Tinh gật đầu.



Vương Như và Tiêu Cảnh Nam đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, bà ấy mới thở dài, nhỏ giọng nói: "Bây giờ con ở cùng với Tinh Tinh, không thích hợp."



"Mẹ đã ăn cơm chưa? Mẹ có muốn ăn chút gì đó cùng con không?" Tiêu Cảnh Nam đi cầu thang xuống tầng, không tiếp lời.



Hai người đi tới phòng ăn, Tiêu Cảnh Nam bê ra mấy món, sau đó múc cho hai người mỗi người một bát cháo thịt vịt.



Vương Nhu cầm thìa lên, rồi lại đặt xuống, thật sự là không có khẩu vị: "Hiện giờ con không có cổ phần trong tay, cũng không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Tiêu Thị, tự thân còn khó giữ rồi, sao còn kéo Tinh Tinh xuống nước? Mẹ thật không biết là con đang nghĩ gì nữa."



"Mẹ đang sợ con không bảo vệ được cho Mặc Tinh, hay là lo cô ấy kéo chân con?" Tiêu Cảnh Nam gắp một miếng đồ ăn, thong thả nhai.



Vương Như không trả lời, mà nói: "Mặc kệ là nguyên nhân nào, con cũng không thích hợp ở cùng Tinh Tinh vào lúc này."



"Chẳng bao giờ có thích hợp hay không thích hợp, chỉ có muốn hay không muốn." Tiêu Cảnh Nam nói.



Vương Nhu nhíu mày, uống một ngụm cháo: "Tối qua các con mới..."



Bà ấy không nói tiếp.



"Ừm." Tiêu Cảnh Nam gật đầu.



"Thật là quá làm liều..." Vương Nhu bỏ cái thìa vào trong bát cháo, rồi do dự nói: "Ngày đứa bé ra đời kém hai tháng, các con giải thích với ông nội thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK