Nhưng bây giờ cô không dám mơ mộng hão huyền, chỉ muốn phủi sạch quan hệ, để tránh Tiêu Cảnh Nam sẽ vì thế mà nghĩ rằng bụng dạ cô khó lường.
Tiêu Cảnh Nam dường như không để ý tới suy nghĩ riêng của cô, nhưng khóe miệng dưới hơi rướn lên: “Hôm nay mẹ là nhân vật chính mà, làm gì cũng thích hợp hết.”
“Cin, thằng nhóc này.” Vương Như mỉm cười, sau đó bà ấy vén tóc ra sau tai rồi hỏi Mặc Tinh: “Lễ phục cháu có thấy vừa vặn không?”
Mặc Tinh mím môi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam.
“Bác hỏi cháu, cháu nhìn nó làm gì?” Vương Như vui vẻ.
Tiêu Cảnh Nam thuận thế dựa vào lan can, cất giọng thờ ơ: “Có lẽ vì con khá đẹp trai chăng?”
“Sao con lại tự khen bản thân như vậy chứ?” Vương Như nở nụ cười bất đắc dĩ, bà ấy nhìn Mặc Tinh từ trên xuống dưới vài lần rồi nói: “Sao phần trên lễ phục có vẻ khác trước nhỉ?” .
Cơ thể Mặc Tinh cử động có phần mất tự nhiên, trên mặt cô nóng lên: "Ngực cháu hơi nhỏ, lễ phục bị tụt xuống nên họ sửa dùm cháu."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam dừng lại trước người cô, hơi nhíu mày, sau đó anh rời mắt đi, nét mặt khôi phục lại như bình thường.
“Vậy à.” Vương Như như có điều suy nghĩ: “Thật ra cũng không cần sửa đâu, ngực nhỏ thì mặc áo ngực có mút dày chút là được.”
Môi Mặc Tinh giật giật, cô không biết nên nói gì.
“Được rồi, đừng đau lòng nữa, Cảnh Nam không phải là đứa nông cạn như vậy.” Vương Như cầm tay cô vỗ vỗ vài cái, cười hỏi Tiêu Cảnh Nam: “Đúng không?”
Tiêu Cảnh Nam cười như không cười, cũng không đáp lại, ánh mắt chỉ nhìn về phía Mặc Tinh đứng thấp hơn anh hai bậc thang.
“Bác gái ơi, bác thực sự hiểu lầm rồi. Trong lòng tổng giám đốc Tiêu chỉ có mình cô An, cháu sẽ không dám hy vọng hão huyền giống như hai năm trước.” Nghe vậy, sắc mặt Mặc Tinh tái nhợt, lúc nói chuyện giọng điệu cũng gấp gáp hơn bình thường.
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam hiện lên tia u ám, giọng nói lạnh dần: “Coi như cô cũng tự mình hiểu lấy.”
Anh đứng lên, cũng không quay đầu lại nói: “Con lên thay quần áo trước.”
Cổ họng Mặc Tinh hơi nghẹn lại, quả nhiên anh cho rằng cô vẫn đang nhớ anh nên tức giận.
“Cảnh Nam thích ai, có lẽ trong lòng thằng bé vẫn chưa biết rõ.” Vương Như liếc mắt nhìn theo bóng lưng Tiêu Cảnh Nam: “Thôi, đừng nói mấy chuyện phiền lòng này nữa, người đến cũng hơi đông đông rồi, cháu theo bác đi một vòng quanh đây nhé.”
Mặc Tinh tự mình hiểu rõ, không muốn chuốc thêm nhiều rắc rối cho bà ấy: “Bác gái ơi, cháu…”
“Trong lòng bác biết rõ cháu thế nào, miệng là của người khác, họ muốn nói gì thì nói, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Vương Như cười, kéo cô đi theo: “Đi thôi.”
Mặc Tinh đi theo bên cạnh bà ấy, trong lòng như thể có bình gia vị bị hất đổ, không nói rõ được là mùi vị gì.
Hai người vừa mới xuống lầu thì gặp được Vu Tĩnh Vận.
“Bà Vương này, tôi muốn nói riêng vài câu nói Mặc Tinh, không biết có được không?” Thấy người nắm tay đi xuống, Vu Tĩnh Vận hơi kinh ngạc.
Vương Như cười: “Có gì mà không được, nhưng tôi phải hỏi trước một câu: Chị dùng vai trò của một người mẹ hay thân phận bà Mặc?”
Vu Tĩnh Vận nhíu đôi lông mày thanh tú, vẻ mặt hết sức khó xử.
“Bác gái ơi, bác đi tiếp khách trước đi, cháu sẽ qua ngay ạ.” Biết mẹ là người có tính cách nhu nhược, cô vẫn không nỡ khiến bà ta khó xử.
“Cũng được.” Vương Như gật đầu với Vu Tĩnh Vận, sau đó rời đi.
Vu Tĩnh Vận nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói: “Mặc Tinh à, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi.” Ở đây có quá nhiều người.
Sợ cô làm mất mặt hả? Vậy tại sao còn tới tìm cô? Trong lòng Mặc Tinh đau đớn, nhưng cô vẫn đồng ý lời đề nghị của bà ta.
Hai người đổi một chỗ khác yên tĩnh, Vu Tĩnh Vận lo lắng hỏi: “Mặc Tinh, bọn họ nói con vì tiền…” Bà ta nghẹn lời: “Mà đi bán thân, chuyện này có thật không con?”
“Không phải.” Mặc Tinh rũ mắt xuống, cố gắng che đi sự cay đắng nơi đáy mắt.
Vu Tĩnh Vận do dự một chút, mới ngập ngừng hỏi: “Thế vì sao con lại làm việc ở câu lạc bộ Dream?”
Khóe mắt Mặc Tinh có phần chua xót, cô ngẩng đầu lên, trong mắt phủ thêm một lớp sương mù: “Đó là lý do bà vẫn không tin tôi, đúng không?”
Tại sao hả? Vì bị Tiêu Cảnh Nam dùng nhà họ Mặc uy hiếp đấy!
“Không phải mẹ không tin con.” Vu Tĩnh Vận né tránh ánh mắt cô: “Chỉ là, sau này con đừng đi làm chỗ đó nữa, đổi một công việc đàng hoàng khác.”
Bà ta mở ví tiền, lấy ra một tấm thẻ nhét vào tay Mặc Tinh: “Mật khẩu là sinh nhật con, bên trong có hơn một tỷ rưỡi, đủ cho con xài một khoảng thời gian. Nếu con thiếu tiền có thể nói với mẹ, mẹ sẽ cho con thêm.”
“Không cần.” Mặc Tinh nhìn thẻ ngân hàng, nhưng không cầm lấy: “Tôi không đổi việc đâu.”
Tiêu Cảnh Nam sẽ không đồng ý.
“Mặc Tinh, con…” Vu Tĩnh Vận cầm thẻ ngân hàng, nét mặt bà ta lộ vẻ không thể tin nổi.
Mặc Tinh mím môi, đè nén chua xót trong lòng: “Bà còn việc gì không? Nếu không, tôi đi tìm bác gái trước.”
“Con nói thật với mẹ đi, con đến làm ở câu lạc bộ Dream có phải vì…còn muốn sống cuộc sống trước kia không?” Bây giờ, Vu Tĩnh Vận không nói ra được câu kiếm người nào đó giàu có hoặc câu con rùa vàng nào đó làm chồng, bà ta vô cùng đau đớn hỏi.
Mặc Tinh mở to hai mắt, một giọt lệ thuận thế theo khóe mắt rơi xuống. Cô lau chúng đi, cũng không quay đầu lại: “Tôi đi tìm bác gái đây.”
“Mặc Tinh, Mặc Tinh ơi…” Vu Tĩnh Vận ở phía sau lo lắng gọi cô.
Bước chân Mặc Tinh không ngừng lại, cô bất giác đi về phía ngược lại.
Người khác có thể nghĩ cô như vậy, nhưng sao mẹ cô cũng như thế chứ?
“Dì Vu đã đoán đúng nên cô không phản bác được sao?” An Thiếu Sâm nắm cổ tay cô từ phía sau. Anh ta vốn định đi tìm em gái, nào ngờ chẳng tìm được, trái lại còn bắt gặp một vở kịch hay.
Mặc Tinh dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta, cười mỉa: “Anh An học thói nghe lén từ khi nào thế?”
“Trả lời tôi!” An Thiếu Sâm cao giọng hỏi, đáy mắt đen kịt.
“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh!” Tâm trạng Mặc Tinh rất tệ, trước đây mối quan hệ giữa cô và anh em nhà họ An tốt bao nhiêu thì hiện tại cô chán ghét nhìn thấy bọn họ bấy nhiêu.
An Thiếu Sâm đi vài bước vọt lên chắn phía trước, hai tay đặt trên vai cô, nghiến răng kèn kẹt hỏi: “Cho dù là bán thân cũng muốn sống ngợp trong vàng son thật sao?”
Trong bữa tiệc khắp nơi đều là người, đã có người nhìn sang bên này.
“Có đúng hay không, mắc mớ gì tới anh?” Mặc Tinh bực bội nhìn dáng vẻ thích quản này quản nọ của An Thiếu Sâm, cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh ta nhưng giãy mãi không ra: “Anh đừng quên bạn gái anh Đường Thiến cũng đang có mặt trong bữa tiệc, anh không sợ cô ta nhìn thấy sẽ hiểu lầm à?”
“Tôi đang hỏi cô!” An Thiếu Sâm siết chặt không buông cô ra. Anh ta biết mình không nên quan tâm bất cứ chuyện gì của cô nữa, nhưng anh ta hoàn toàn không thể kiểm soát được trái tim mình.
Mặc Tinh nghiêng đầu cắn thật mạnh lên cánh tay anh ta, sau đó lợi dụng lúc anh ta bị đau mà buông tay, cô bèn bỏ chạy.
Khắp bữa tiệc đâu đâu cũng là người, chắc chắn sẽ có người chạy tới xem cảnh này.
“Có đúng hay không cũng không phải việc của anh!” Mặc Tinh chán ghét việc lúc nào cũng bị anh ta quản này quản kia, cô muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của anh ta nhưng Mặc Tinh không thể.
“Đừng quên rằng Đường Thiến mới là bạn gái của anh, cô ta cũng có mặt tại bữa tiệc này, anh không sợ cô ta thấy tôi với anh như này sẽ hiểu lầm sao?”
“Tôi đang hỏi cô!” An Thiếu Sâm cầm chặt tay cô không buông anh ta biết mình không nên quan tâm đến bất cứ thứ gì của cô nữa nhưng anh ta vẫn không thể khống chế được trái tim mình.
Mặc Tinh nghiêng đầu cắn một cái vào cánh tay của anh ta sau đó nhanh chóng chạy đi trong lúc anh ta còn đang đau đớn vì cánh tay bị cắn.
An Thiếu Sâm nhíu mày, đang định đuổi theo nhưng bị bạn gái Đường Thiến vừa hay tin chạy qua ngăn cản: “Anh đừng quên em mới là bạn gái của anh!”
“Quan hệ nam nữ giữa chúng ta rốt cuộc như thế nào thì trong lòng hai bên đều hiểu rõ, tránh ra!” An Thiếu Sâm duỗi tay muốn đẩy cô ta ra.