"Đã biết sai lầm của mình ư?" Trên gương mặt Mặc Tinh hiện ra vẻ trào phúng: "Tôi đã phạm lỗi gì, sao bản thân tôi không biết?"
Mặc Vệ Quốc bị câu nói này của cô làm cho nghẹn đến nỗi mặt biến sắc.
Vân Mân nghiêng người dựa vào xe, hăng hái nhìn cả nhà này.
"Tinh Tinh, trước đây con lái xe tông người ta còn có thể nói là tuổi nhỏ nhất thời xúc động, sao bây giờ con vẫn không thừa nhận sai lầm của mình vậy?" Vu Tĩnh Vận hận rèn sắt không thành thép.
Mặc Vệ Quốc hừ lạnh một tiếng: "Sinh ra đứa con gái như này, đúng là nỗi ô nhục của đời tôi!"
"A!" Mặc Tinh cười nhạt một tiếng, cô sớm đã không còn ôm một tia hy vọng nào đối với bố mẹ,cô cũng lười phải nói thêm gì đó, thế là cô trực tiếp quay người lên xe luôn.
Thấy vậy, vành mắt Vu Tĩnh Vận lại đỏ lên, bà ấy đi qua vỗ cửa kính xe: "Được rồi Tinh Tinh, những chuyện trước đây con không muốn nhắc thì mẹ sẽ không nói nữa, sau này con đừng làm loại chuyện xấu đó nữa là được!"
Mặc Vệ Quốc thấy Mặc Tinh không nói câu nào liền lên xe, ông ta tức đến nỗi vẻ mặt biến ảo, trái lại cũng không nói thêm gì nữa.
Trong tiếng vỗ vào cửa kính xe, Mặc Tinh hạ cửa sổ xe xuống, nhưng cô không để ý đến Vu Tĩnh Vận đã đỏ vành mắt, mà là lạnh nhạt hỏi Vân Mân: "Bây giờ không đi à?"
"Đi." Vân Mân mỉm cười đáp một tiếng, sau đó lập tức điếu thuốc vừa mới châm đi rồi ngồi vào trong ghế lái.
Vu Tĩnh Vận sốt ruột, nước mắt đã chảy ra rồi: "Tinh Tinh, sau này mẹ.... sau này mẹ không nhắc lại chuyện con tông... Sơ Tuyết nữa, con hãy... theo mẹ về nhà đi!"
Rõ ràng bà ấy có quan hệ rất thân thiết với Tinh Tinh, đến cả chuyện Tinh Tinh theo đuổi Tiêu Cảnh Nam như nào cũng đều kể với bà ấy, sao sự tình lại thành ra như bây giờ cơ chứ?
"Phiền bà Mặc đứng sang bên cạnh một chút." Mặc Tinh nhìn Vu Tĩnh Vận như đang nhìn một người xa lạ.
Vu Tĩnh Vận nghẹn ngào lắc đầu, tay bám vào bệ cửa sổ không buông.
Mặc Vệ Quốc cũng đã đi đến bên cửa sổ, nhíu mày chỉ trích Mặc Tinh: "Đây là mẹ con, con đã làm sai con còn không cho mẹ con nói một câu sao? Thật chưa từng thấy cái loại con gái không bớt lo như con!"
"Tôi đã làm sai ư?" Gương mặt Mặc Tinh tràn ngập mỉa mai: "Lúc tổng giám đốc Mặc nói câu này, ông không thấy thẹn à?"
Ánh mắt Mặc Vệ Quốc lóe lên, nhất thời không nói gì.
"Ông bớt nói đi hai câu được không?" Vu Tĩnh Vận đỏ mắt quát ông ta: "Nếu không phải ông suốt ngày mắng con gái, con bé cũng sẽ không xa lạ với tôi thế này!"
Mặc Tinh không nhìn hai vợ chồng đang khắc khẩu nữa, cô bình tĩnh nâng cửa kính xe lên.
Thấy vậy, Vu Tĩnh Vận đưa tay lên trên cửa sổ, cố gắng khuyên cô về nhà.
Nhưng Mặc Tinh không không bị thuyết phục, cô tiếp tục cho cửa kính xe lên, Vu Tĩnh Vận đành phải đỏ mắt bỏ tay ra.
"Chị Mân, bây giờ có thể đi chưa?" Mặc Tinh hỏi.
Vân Mân hơi nhướng mày, dùng cằm chỉ chỉ hai vợ chồng đứng ở ngoài xe, lưu luyến nói: "Không nói thêm hai câu nữa sao?"
"Không có gì hay để nói." Mặc Tinh cụp mắt trả lời một câu, ngón tay nắm chặt quần áo.
Vân Mân thu hết động tác nhỏ của cô vào mắt, cô ta chậc một tiếng rồi khởi động xe. Sợ làm hai người đang đứng ở cạnh xe bị thương, chiếc xe khởi động với tốc độ không nhanh cho lắm.
"Mẹ cô đang đuổi theo ở phía sau." Vân Mân liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, quay đầu nói với Mặc Tinh.
Mặc Tinh quay đầu lại nhìn một cái, mẹ cô đang đi giày cao gót đuổi theo ở đằng sau, có lẽ bởi vì chạy nhanh quá, bà ấy đã lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất.
Đồng tử cô co rút, trên đùi vô thức dùng sức, cái mông kéo ra hai phân khoảng cách với chỗ ngồi.
"Muốn dừng xe không?" Vân Mân nhíu mày, nhất cử nhất động đều lộ ra hết sức phong tình.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, sau đó lại ngồi vào chỗ ngồi một lần nữa: "Không cần."
Cô ép buộc mình thu lại ánh nhìn, nhìn thẳng đằng trước.
Nếu bây giờ cô đồng tình với mẹ cô, cùng mẹ cô về nhà, vậy thì chẳng mấy chốc cái người đáng thương sẽ biến thành cô.
Dù sao thì bố cô đồng ý cho cô về nhà, căn bản chẳng có cái lòng tốt gì cả, chẳng qua là bởi Tiêu Cảnh Nam đã thay đổi thái độ đối với cô, bố cô cảm thấy cô vẫn còn một ít giá trị lợi dụng mà thôi!
Vân Mân cũng không nói thêm gì nữa, cô ta trực tiếp dẫm chân ga, nhanh như chớp đi khỏi tầm mắt của Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc.
Cảnh tượng này, nhìn quá chán ốm.
Hơn mười phút sau, Mặc Tinh mới hỏi: "Chị Mân muốn đưa tôi đi đâu?"
"Tôi còn tưởng cô sẽ không hỏi cơ." Ý cười bập bềnh trong mắt chị Mân: "Tổng giám đốc Tiêu chưa nói với cô sao?"
Mặc Tinh khẽ xuy một tiếng: "Anh ta ư? Anh ta chỉ biết tự cho là đúng sắp xếp hết thảy, để tôi làm theo mà thôi."
"Nghe có vẻ oán khí rất lớn." Chị Mân đánh vô lăng, quẹo vào khu phố bên cạnh: "Tổng giám đốc Mặc đã mua một tòa biệt thự hai tầng ở Trúc Hiền Trang, rồi bảo tôi đưa cô đến đó."
Mặc Tinh nhíu mày, ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nghiêm khắc mà nói thì căn biệt thự đó không phải Tiêu Cảnh Nam mua, mà là bác gái mua tặng cô và Tiêu Cảnh Nam làm quà đính hôn. Chỉ là một trận tai nạn xe cộ, đã chặt đứt hôn sự của cô và Tiêu Cảnh Nam.
Một lúc sau xe đã đến Trúc Hiền Trang, trước kia Vân Mân chưa từng tới nơi này, gác cổng đã hỏi cô ấy vài câu, sau khi gọi điện thoại cho phía Tiêu Cảnh Nam xác nhận, bọn họ mới cho hai người vào.
Trúc Hiền Trang là nơi tập trung quyền thế nổi tiếng của thành phố B, không nói đến giá nhà đắt đỏ, phí quản lý tài sản hàng tháng cũng đã là một con số trên trời đối với rất nhiều người.
Thành phố có rất nhiều người có máu mặt đều sống ở trong này, một số người ở mép bờ xã hội thượng lưu, cũng chen chúc vỡ đầu xông vào đây, hy vọng mượn nơi này quen thêm một số người có lợi cho tiền đồ của mình.
Nhưng mà trình độ của bảo vệ và quy hoạch xung quanh của Trúc Hiền Trang cũng thực sự xứng với giá phòng cao và phí quản lý tài sản của nó.
Vân Mân lái xe đi vào trong này, đi đến trước biệt thự dãy thứ hai đếm ngược, mới rẽ vài vòng, rồi dừng ở trước một căn biệt thự hai tầng.
"Là tòa này nhỉ?" Vân Mân nhíu mày hỏi.
Mặc Tinh ừ một tiếng, xuống xe.
"Tôi không xuống nữa đâu." Vân Mân hạ cửa kính xe xuống, nở một nụ cười xinh đẹp với Mặc Tinh: "Lâm Hiểu, bạn trai cô ấy đến câu lạc bộ gây sự, tôi phải mau về xử lý."
Mặc Tinh mím môi, sau khi dừng một chút, cô nói một tiếng được, rồi đi về phía biệt thự. Nhưng đi được hai bước, cô lại quay lại hỏi Vân Mân: "Chị Mân, trước đó chị nói là có người tới gây chuyện, đã kéo dài chút thời gian, người được nói đến là bạn trai Lâm Hiểu hả?"
"Đúng, tên là Trình Vũ, một ông chủ nhỏ làm công ty nước uống." Hình như Vân Mân đã dự liệu được là cô sẽ quay lại hỏi, cô ta hoàn toàn chưa có khởi động xe.
Mặc Tinh nhíu mày: "Chị Mân có tiện nói một chút, anh ta đến câu lạc bộ náo loạn cái gì không?"
"Sự việc hơi phức tạp, khó mà nói. Nhưng mà nếu giải quyết không tốt, Trình Vũ sẽ tung video * của Lâm Hiểu với người đàn ông khác lên mạng." Vân Mân duỗi cái lưng mỏi, khép hờ mắt như con mèo nhìn Mặc Tinh.
Mặc Tinh cụp mắt, không nói nữa.
"Còn có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây." Vân Mân đã khởi động xe rồi, gương mặt xinh đẹp cùng với Land Rover bá khí hình thành nên sự đối lập tươi đẹp, có một loại sức hút khác.
".... có việc." Mặc Tinh dừng một chút, mới nói: "Chị Mân có thể đưa tôi đi cùng qua đó được không?"