"Nếu như đồng ý tiếp tục phẫu thuật, lát nữa ký tên vào phiếu chịu trách nhiệm phẫu thuật, nếu không đồng ý, bây giờ sẽ chuyển cô ấy tới phòng ICU luôn."
Trên trán và trên mũi của Tiêu Cảnh Nam toàn là mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú không còn tí máu, anh nắm chặt nắm tay nói: "Ở đây không có người nhà của cô ấy, nhưng tôi là... cấp trên của cô ấy, tôi có thể ký vào giấy chịu trách nhiệm..."
"Không phải người nhà của Mặc Tinh thì không được!" Bác sĩ vội vàng cắt đứt lời anh, anh ta cũng không kịp hỏi tại sao người nhà Mặc Tinh không ở đây: "Mau gọi người nhà Mặc Tinh đến, nếu mà không tới kịp, bảo bọn họ đồng ý trong điện thoại, lưu lại ghi âm cuộc gọi cũng được!"
Vương Như chưa bao giờ là người do dự thiếu quyết đoán, giờ phút này bà ấy cũng khó mà đụng chạm vào chuyện này: "Không có cách nào ổn hơn à? Tiền không thành vấn đề!"
"Các người đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, mau gọi điện cho người nhà Mặc Tinh đi!" Trên mặt bác sĩ toàn mồ hôi.
Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Mặc Lôi để trần nửa người trên, mặc quần ngủ, chân đi dép lê chạy tới, hai mắt đỏ tươi quát: "Tinh Tinh đâu? Tinh Tinh đang ở đâu?"
"Bác sĩ, anh ấy là người nhà Mặc Tinh!" Lâm Hiểu vội vàng túm lấy cánh tay của Mặc Lôi, dẫn anh ấy đến trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ lấy ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, nói ngắn gọn: "Tiếp tục tiến hành phẫu thuật, có khả năng Mặc Tinh sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, không tiếp tục làm phẫu thuật, cô ấy chỉ còn sống được nửa ngày. Nếu đồng ý tiếp tục phẫu thuật, thì mau ký tên vào giấy chịu trách nhiệm!"
Y tá đứng sau anh ta vội vàng tiến lên, đưa bút và mấy tờ giấy vào trong tay anh ấy.
Thời tiết cũng không nóng, sau cơn mưa còn hơi lạnh, nhưng mồ hôi trên trán Mặc Lôi lại ùn ùn đổ xuống. Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam, gân xanh trên trán và trên cổ giật đùng đùng, tựa như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.
"Bác sĩ Lưu, đã ký giấy chịu trách nhiệm chưa? Cứ không ký nữa thì chỉ có thể chuyển đến phòng ICU thôi!" Một cô y tá sốt ruột chạy ra từ trong phòng cấp cứu, cuống quýt nói.
Bác sĩ Lưu tức đến giậm chân, hỏi Mặc Lôi: "Người nhà Mặc Tinh, rốt cuộc anh có ký không?"
"...Ký!" Mặc Lôi lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam, anh ấy cắn răng bật ra một chữ từ trong kẽ răng.
Anh nhận bút và tờ đơn chịu trách nhiệm mà cô ý tá đưa, hít sâu một hơi, ký tên, rồi đưa lại cho cô y tá.
Y tá nhận lại, vội vàng quay lại phòng cấp cứu với bác sĩ, ngay sau đó cửa phòng cấp cứu lại đóng lại.
Mà trong lúc này, Tiêu Cảnh Nam đứng ở một bên, ngơ ngác, không giúp được gì, không nói thêm được gì, thậm chí bởi vì không phải người nhà của Mặc Tinh, ngay cả quyền ký tên anh cũng không có.
Nói không ra cảm giác trong lòng là gì, hơi đau, hơi buồn, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, khủng hoảng và bất an, sợ Mặc Tinh thật sự chết đi như thế.
Anh không muốn đi nghiên cứu, rốt cuộc anh có thích Mặc Tinh không, hay tình cảm dành cho cô là như thế nào. Bây giờ anh chỉ có một ý niệm, chính là muốn làm cô sống sót!
"Tiêu, Cảnh, Nam, con mẹ nó mày là thằng khốn!" Hai mắt Mặc Lôi đỏ ngầu đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam, giơ nắm đấm lên.
Lâm Hiểu cắn răng, kiên trì dang hai tay ra chắn trước mặt Tiêu Cảnh Nam: "Mặc... cậu Mặc, chuyện lần này không nhất định có liên quan đến tổng giám đốc Tiêu!"
"Cô tránh ra!" Hai mắt Mặc Lôi phủ đầu tơ máu.
Lâm Hiểu sợ đến mức cả người phát run, nhưng lại không có tránh ra: "Cậu Mặc, nếu... nếu Mặc Tinh tỉnh lại, biết anh... vì cô ấy mà đánh tổng giám đốc Tiêu, thì... thì..."
Không đợi cô ấy nói xong, Mặc Lôi đã cắn răng bỏ tay xuống, kìm nén nỗi căm phẫn và hận ý đang cuồn cuộn trong huyết quản, đứng sang một bên.
Lâm Hiểu thở phào một hơi, lúc này cô ấy nhận ra là lưng cô ấy đã ướt đẫm.
"A Lôi à." Vương Như đi đến trước mặt Mặc Lôi, gọi anh ấy một tiếng, cúi đầu chín mươi độ: "Chuyện của Tinh Tinh, bác xin lỗi cháu và Tinh Tinh."
Tiêu Cảnh Nam đứng ở bên cạnh, mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng không có giải thích gì cho mình. .
Khóe mắt Mặc Lôi có nước mắt, anh ấy lau nước mắt, nhìn bà ấy rồi lắc đầu: "Tất cả là lỗi của thằng khốn Tiêu Cảnh Nam, không liên quan đến bác, bác không cần xin lỗi cháu hay Tinh Tinh!"
"Cảnh Nam là con trai bác, nó đã làm sai, bác..." Vương Như nhìn Tiêu Cảnh Nam, thở dài, nói sang chủ đề khác: "Bên ngoài trời mưa, sao cháu lại ăn mặc như thế này đến đây?"
Nghe thấy vậy, Vân Mân xách túi comle để ở trên ghế lên, đưa tới trước mặt Mặc Lôi: "Đây là quần áo của tổng giám đốc Tiêu, anh và anh ấy ngang ngang nhau, chắc anh mặc vừa đấy."
"Ông đây có chết cóng, cũng không mặc quần áo của anh ta!" Mặc Lôi không nhận, cánh tay để trần quay người sang Vương Như, buồn bực lại hơi nhạt nhẽo trả lời bà ấy: "Cháu bảo cháu đến tìm Tinh Tinh, bố cháu không cho đi, ông ấy túm cháu lại, xong kéo rách áo cháu rồi!"
Làm bố nhưng lại tàn nhẫn với con gái mình như vậy, thật sự là khó mà nói được gì.
Vương Như an ủi: "Có phải cháu chưa nói với bố cháu là Tinh Tinh đang cấp cứu đúng không, nếu nói rồi, chắc chắn ông ấy..."
"Nói rồi, không cho cháu tới!" Mặc Lôi phiền muộn cắt ngang lời bà ấy, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Nam: "Tên khốn này dùng nhà họ Mặc làm uy hiếp, cho dù Tinh Tinh chết, bố cháu cũng sẽ không cho cháu đến thăm em ấy!"
Vương Như không nói thêm gì nữa, cũng thật sự là không nói thêm được gì nữa.
Một lúc sau, Thủy Thanh Lan cũng đã tới nơi, cô ấy còn mang một bộ quần áo cho Mặc Lôi: “Mẹ cản bố cho em rồi bảo em qua đây, anh cũng đừng trách mẹ, trong lòng mẹ cũng..."
"Bà ấy không phải giả bộ!" Mặc Lôi lấy áo khoác ra rồi khoác vào, bên dưới còn mặt quần ngủ và một đôi dép lê, nhìn chẳng ra thể thống gì.
Một đám người chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Dần dần, chân trời bắt đầu sáng lên, ánh mặt trời từ đằng đông từ từ chạy đến phía đông nam.
Tiêu Cảnh Nam giơ cổ tay lên xem đồng hồ, chín giờ rưỡi, Mặc Tinh đã bị đẩy vào phòng cấp cứu bảy tám tiếng rồi.
Trái tim anh lại trầm xuống, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến theo yết hầu bò vào tim anh cắn nuốt, yết hầu căng thẳng, còn tim thì đau
Két!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ Lưu đi ra, nói: "Thành công rồi."
Ba chữ mà thôi, nhưng mỗi một chữ anh ta nói ra đều muốn thở mạnh, nói xong, mệt đến nỗi ngồi bệt trên đất
Trong cánh cửa rộng mở, bác sĩ và y tá tham gia trận phẫu thuật này nằm la liệt trên sàn, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại không đè xuống được.
Đến giờ phút này, thần kinh buộc chặt của Tiêu Cảnh Nam mới thả lỏng một ít, anh nhấp môi, trái tim đập thình thịch gia tốc, nhấc chân muốn bước vào trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ Lưu giơ chân ra ngăn anh lại, mệt mỏi nói: "Người bệnh vừa tỉnh, sẽ được đẩy vào phòng bệnh thường luôn."
"Mọi người có thể đi vào nói mấy câu với cô ấy, nhưng không được để tâm trạng của cô ấy quá kích động. Hơn nữa cô ấy cần phải nghỉ ngơi, tốt nhất là sau khi mọi người nói vài câu với cô ấy thì đi ra ngoài. Không nói cũng được."