“Xin hỏi Tổng giám đốc Tiêu còn chuyện gì không ạ? Nếu như không còn việc gì nữa tôi xin phép đi làm trước.” Văn phòng rất rộng rãi, thế nhưng có Tiêu Cảnh Nam ở đây, Mặc Tinh cảm thấy mỗi centimet không khí đều bị đè nén, không còn nhiều oxy để hít thở nữa.
Tiêu Cảnh Nam khẽ cười, đôi mắt đen láy của anh có chút mỉa mai: “Một nhân viên chăm chỉ, yêu nghề như vậy, có phải tôi nên tăng lương cho cô không?”
“Tổng giám đốc Tiêu chê cười rồi, đây là nhiệm vụ của tôi với tư cách là nhân viên thôi.” Mỗi một tế bào trong cơ thể Mặc Tinh đều căng cứng, cô không biết mình đã làm gì chọc giận anh, khiến cho anh cảm thấy không hài lòng
Hoặc có thể là chỉ cần cô là Mặc Tinh, cô làm gì đều sẽ khơi dậy sự bất mãn của anh.
“Cố tình bỏ quần áo ở nhà của tôi cũng là nhiệm vụ với tư cách một nhân viên?” Tiêu Cảnh Nam khịt mũi, đặt tách trà xuống, nhấc một chiếc túi bên cạnh chân lên rồi ném lên bàn.
Mặc Tinh nhìn chiếc túi, cô chợt nhớ ra hôm qua đã quên không đem quần áo về.
“Không còn gì để nói nữa à? Hả?” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô.
Cô cúi đầu, gần chạm tới vai anh, bộ dạng khúm núm này của cô vô tình khiến cho anh cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng tại sao lại cảm thấy khó chịu, anh không định nghĩ, mà cũng không muốn nghĩ tới.
Lợi thế về chiều cao của anh khiến cho Mặc Tinh cảm thấy áp lực, cô nín thở lùi lại vài bước, trầm giọng giải thích: “Không phải tôi cố ý.”
“Cách giải thích này cũng thật vụng về.” Tiêu Cảnh Nam nâng cằm cô lên, ép cô nhìn mình: “Mặc Tinh, trước đây không phải cô từng nói với tôi trước khi nói dối thì nên tìm sẵn một cái cớ chính đáng sao?”
“Tổng giám đốc Tiêu sao lại chắc chắn là tôi nói dối mà không phải nói thật chứ? Là do anh có ấn tượng không tốt với tôi nên tôi làm gì cũng là có ý đồ sao?” Mặc Tinh nắm chặt góc áo, cô nói xong lập tức cảm thấy hối hận.
Thái độ này của cô sẽ chỉ khiến Tiêu Cảnh Nam thêm bất mãn với cô mà thôi.
Tiêu Cảnh Nam buông cằm cô ra, dùng ngón tay vuốt ve vết sẹo nơi trán cô, ánh mắt anh tối sầm lại: “Mặc Tinh…”
“Xin lỗi anh, tôi không nên dùng thái độ như vậy nói chuyện với anh.” Nơi anh vuốt ve dường như bị một lưỡi dao sắc bẹt xẹt qua, khiến mũi cô toát mồ hôi lạnh: “Với cả, sự cố xảy ra trên xe ngày hôm qua cũng là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi anh.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn vẻ hoảng sợ đến cùng cực mà cô đang cố gắng che giấu, anh khẽ cau mày, lại ngồi xuống ghế: “Trà nguội rồi.”
“Anh đợi một lát, tôi sẽ pha lại ngay.” Mặc Tinh đun nước nóng, pha trà trong lo lắng, khi đưa tách trà cho anh, cô vô tình làm bỏng tay nhưng không dám nói một lời.
Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn bàn tay đỏ ứng do bị bỏng của cô, ánh mắt tối sầm lại, cầm tách trà lên, nhưng anh cảm thấy mất hứng nên lại đặt xuống.
“Tôi có vấn đề về dạ dày. Tối hôm qua uống rượu nhiều quá nên bị đau dạ dày, tôi vội vàng đến bệnh viện mới để quên quần áo ở lại.” Mặc Tinh không biết anh có tin mình hay không, thế nhưng cô vẫn lên tiếng giải thích.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô không thể chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của anh.
Tiêu Cảnh Nam khẽ “ừ” một tiếng, thế nhưng cũng không nhìn thấy rõ anh đang vui hay giận. Anh dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thoáng mệt mỏi.
Thấy vậy, cô định im lặng. Thế nhưng nghĩ đến những gì Lâm Hiểu nói, cô lại thận trọng lên tiếng: “Tôi từng học một chút kỹ thuật xoa bóp, tôi có thể giúp anh bóp vai.”
Tiêu Cảnh Nam vắt chéo hai chân, hai tay chống lên đầu gối, lạnh lùng nhìn cô.
Mặc Tinh không hiểu ý của anh, anh chỉ nhếch môi vài lần nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Cô cũng học được nhiều thứ quá nhỉ.” Tiêu Cảnh Nam hờ hững nói, nhắm mắt lại: “Qua đây đi.”
Mặc Tinh khẽ đáp lại, cúi đầu rồi đi tới bên cạnh anh, hít một hơi thật sâu, đặt tay lên vai anh, bàn tay cô cứ thế run lên. Một lúc lâu sau, thấy anh nhắm mắt im lặng, tay cô cũng dần dần không còn run nữa, cứ thế lén nhìn anh.
Qua khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào anh làm dịu đi sự sắc sảo trên gương mặt tuấn tú của anh, nhìn anh không còn tàn nhẫn như mọi khi nữa.
Có lẽ điều hòa trong phòng làm việc quá nóng, anh cởi hai chiếc cúc trên áo sơ mi ra. Chiếc áo sơ mi khẽ hở ra ôm lấy cơ ngực anh, toát ra mùi thơm trên cơ thể anh.
Đột nhiên, Mặc Tinh trợn trừng mắt.
Giữa cơ ngực và xương quai xanh của anh có một sợi dây chuyền ngọc bích cực phẩm… là thứ mà trước đây cô đưa cho quản lý.
Tại sao lại ở trên người anh chứ?
“Cô chắc chắn đây là xoa bóp chứ không phải trút giận?” Tiêu Cảnh Nam mở mắt, ánh mắt vô cùng u ám.
Mặc Tinh buộc mình rời mắt khỏi sợi dây chuyền ngọc bích trên người anh, giảm lực trên tay: “Xin lỗi anh, lâu rồi không xoa bóp nên chưa quen tay, chưa kiểm soát tốt được lực của mình.”
Cô nghe mọi người nói quản lý đã từ chức rồi, lúc này cô muốn hỏi anh về việc sợi dây chuyền ngọc bích nhưng không thể làm gì được.
“Trước đây không xoa bóp cho nhiều người sao?” Tiêu Cảnh Nam đứng dậy, xoa xoa đôi lông mày, tối hôm qua anh trở về nhà còn phải xử lý đống văn kiện mấy tiếng đồng hồ liền, nên ngủ không ngon giấc.
Cả người Mặc Tinh cứng đờ một lúc lâu, sau đó mới “ừ” một tiếng.
Bố của cô cả ngày phải xử lý văn kiện nên lúc nào cũng bị đau vai, cô không có việc gì làm nên đã học một số kỹ thuật xoa bóp, cô định lúc nào đó sẽ xoa bóp cho bố.
Nghe vậy. ánh mắt Tiêu Cảnh Nam trở nên u ám, anh đẩy ra của cô ra: “Không cần nữa.”
“Có phải vừa rồi tôi làm anh đau không?” Mặc Tinh thận trọng hỏi khi thấy sắc mặt anh không vui.
Lạch cạch.
Lúc này, cánh cửa mở ra.
An Sơ Tuyết đẩy xe lăn đi vào, thấy Mặc Tinh cũng ở đây, trong mắt thoáng hiện một sự kinh ngạc, cố gắng mỉm cười: “Tôi cứ tưởng rằng chỉ có anh Cảnh Nam ở đây, vì thế không gõ cửa đã đi vào rồi, cô đừng để ý nhé.”
“Không đến lượt cô ta để ý.” Tiêu Cảnh Nam đổ tách ra nguội đi, rót một tách khác, ngẩng đầu nhìn An Sơ Tuyết: “Sao cô biết đến đây để tìm tôi?”
An Sơ Tuyết liếc nhìn túi xách trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói bác gái bảo anh đưa quần áo cho Mặc Tinh nên em đến đây.”
Cô ta quay người sang nhìn Mặc Tinh, nở một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn: “Phiền cô rót cho tôi một tách trà, tôi hơi khát.”
“Được.” Mặc Tinh cố kìm nén sự ngột ngạt trong lòng mình, bước tới bàn, rót trà cho An Sơ Tuyết.
“Cô là nhân viên của Câu lạc bộ Dream, không phải người giúp việc, cô không cần phải làm việc này.”
Tiêu Cảnh Nam cầm tách ra Mặc Tinh vừa rót, khóe miệng cong lên, liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết nói: “Tôi đi đến đâu cô đều nhận được tin tức, ai không biết còn tưởng rằng cô đã cài thiết bị theo dõi lên người tôi đấy.”
Hai người đều nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng cảm giác như trong văn phòng tràn ngập sóng gió.
“Anh Cảnh Nam thật biết nói đùa, em lấy đâu ra can đảm lắp máy theo dõi lên người anh chứ? Anh ở đâu em cũng biết, có thể là do người xưa có câu tâm linh tương thông đó.” An Sơ Tuyết cười khúc khích, nét mặt xinh xắn càng trở nên sinh động vì nụ cười này.
Tiêu Cảnh Nam khịt mũi, nhấp một ngụm trà trong tách trà trên tay.
“Tôi không tiện lắm, cô có thể giúp tôi rót một tách trà được không?” An Sơ Tuyết nhìn Mặc Tinh, dịu dàng nói: “Tôi phải nói rõ trước là tôi không xem cô như người giúp việc.
Mặc Tinh cau mày, lần nữa đi lấy ấm trà, thế nhưng Tiêu Cảnh Nam đã duỗi tay ra cầm lấy ấm trà trước cô.
Anh liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết: “Cô chưa nghe rõ thì để tôi nói lại một lần nữa vậy, nhân viên của tôi không có trách nhiệm pha trà rót nước, muốn uống cô tự rót đi.”