"Sao em lại chọc anh em tức giận rồi vậy?" Thủy Thanh Lan hỏi cô: "Vừa nãy anh ấy mặt đen xì, không hé một tiếng, tông thẳng vào cửa phòng rồi!"
Mặc Tinh kéo môi: "... Không có gì ạ."
"Có phải em lại bảo anh em đừng lo cho em nữa, đúng không?" Thủy Thanh Lan thở dài, nhìn cô rồi hỏi.
Mặc Tinh cúi đầu, liếm cánh môi khô khốc, không lên tiếng.
Thủy Thanh Lan liếc mắt nhìn Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận đang chiến trang lạnh ở bên cạnh, cô ấy nói ám chỉ: "Tinh Tinh, sau này em đừng nói với anh em những câu kiểu đó nữa, nếu bọn chị không lo cho em, thì bọn chị có khác gì người ngoài đâu."
Mặc Tinh nhíu mày: "Chị dâu, em..."
"Đừng nói nữa." Thủy Thanh Lan cắt ngang lời cô, cô ấy mỉm cười rồi nói: "Vừa nãy anh em tông cửa vào, làm cho Đào Đào và Nhị Bảo cũng bị tỉnh luôn rồi, em vẫn chưa gặp bọn nó, em lên thăm bọn nó đi."
Ánh mắt Mặc Tinh xoẹt qua một tia do dự, nhưng Thủy Thanh Lan hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, cô ấy đứng luôn dậy rồi kéo cô đi lên tầng.
Trong phòng, hai đứa nhóc vừa mới tỉnh dậy chưa lâu, đang gân cổ khóc lên.
Mặc Tinh luống cuống dỗ dành cặp thai long phượng, nhưng hai đứa nhóc này căn bản không để ý đến cô, hai đứa nhóc vừa khóc vừa lau nước mắt lên người cô, một cái chân mập mạp đang liên tục đạp cô.
"Ba ba xấu xa!"
"Ba ba...đồ tồi, đồ tôi!"
Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, hai đứa nhóc cùng ngừng khóc, hai đứa nhóc thút thít lau nước mắt rồi nhìn ra cửa.
Mặc Tinh bất ngờ không kịp phòng ngự đối diện với cặp mắt to lúng liếng, loại cảm giác đó rất kỳ lạ, rõ ràng trước đây chưa từng gặp, nhưng chắc là bởi vì quan hệ máu mủ, trong lòng không khỏi dâng trào lên một phần tình cảm thân thiết.
"Đào Đào, nhị Bảo, gọi cô đi." Thủy Thanh Lan đi đến trước mặt hai cậu nhóc, rồi chỉ vào Mặc Tỉnh rồi nói.
Cặp thai long phượng giống nhau như đúc, còn mặc quần áo giống nhau nữa, Mặc Tinh không phân biệt được ai với ai. Cô thấy một đứa trong đó nghiên đầu, khuôn mặt mờ mịt gọi: "Cô cô."
Một đứa bé khác thì há miệng, lộ ra bộ răng sữa không đều, cười đến tít cả mắt: "Cô cô."
Lúc đứa bé gọi, âm phát ra có hơi không rõ, non nớt, mềm mềm, Mặc Tinh nghe vào tai, trái tim lạnh như băng của cô nhoáng cái mềm nhũn.
Cô đi tới trước mặt hai đứa nhóc, chạm nhẹ vào đầu bọn nó: "Ngoan."
Một bàn tay của cô là gần bằng khuôn mặt của hai đứa nhóc rồi, hơn nữa tay và người của hai đứa bé nhỏ như vậy, hết thảy đều xa lạ với cô.
"Gọi Cô cô." Đứa bé lại gọi tiếp bằng chất giọng non nớt.
Đứa bé ở bên cạnh lập tức quơ nắm tay đầy thịt chào hỏi mặt cậu bé: "Em trai ngốc, cô cô, là cô cô!"
"Bình thường chị gái khá là thích cười, cũng hay gấu hơn, tên là Đào Đào. Thằng nhóc bên cạnh trông ngốc ngốc còn cứ gọi gọi cô cô là Nhị Bảo, xem chừng là thằng bé di chuyền khá nhiều từ chỗ anh em, có hơi ngốc." Thủy Thanh Lan mỉm cười nói.
Mặc Lôi bất mãn: "Sao anh lại ngốc? Bà xã, em nói đi, tốt xấu gì anh cũng là đổ thập, có phải em luôn đảo nhất không?"
"Đó là em không muốn học thôi." Thủy Thanh Lan liếc anh ấy, sau đó cô ấy cúi đầu hỏi hai đứa trẻ: "Ba ba có ngốc không?"
Đào Đào phản ứng nhanh, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động: "Ba ba ngốc ngốc!"
Nhị Bảo bắt chước theo: "Ba ba ngốc ngốc, ba ba ngốc ngốc!"
Mặc Lôi: "..."
"Cô cô xinh xinh!" Đào Đào theo mẹ bắt nạt bố xong, liền cười tít mắt vươn tay ra về phía Mặc Tinh, non nớt nói: "Cô cô ôm ôm!"
Thủy Thanh Lan nói: "Cô cô mệt rồi, hôm khác lại để cô cô ôm nha."
"Không mệt." Mặc Tinh khom lưng, cẩn thận ôm Đào Đào lên, cô bé mềm mềm, trên người vẫn còn mang mùi sữa đặc chưng của trẻ con, không hề khó ngửi.
Đào Đào cũng không thấy lạ, hai tay ôm lấy cổ cô, bẹp một cái hôn lên mặt cô, sau đó cười khanh khách.
"Đào Đào rất thích em." Thủy Thanh Lan bế Nhị Bảo lên, rồi nói với Mặc Tinh.
Mặc Lôi hừ một tiếng: "Con nhóc này chẳng chủ động thơm anh gì cả, nó còn không ít lần tiểu tiện lên người anh cơ!"
"Có một lần anh em thả Đào Đào lên cổ, bị con bé tiểu lên cổ, anh em suýt thì tức chết." Thủy Thanh Lan cười nói.
Mặc Tinh ngửi mùi sữa trên người Đào Đào, mỉm cười, thơm một cái lên má cô bé.
Lúc này, cánh cửa cạch cạch bị đẩy ra.
Mặc Tinh vô thức nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy mẹ cô đang đứng ở cửa với khuôn mặt vui vẻ, còn Tiêu Cảnh Nam thì đứng đằng sau bà ấy.
Nụ cười bên khóe môi cô dần nhạt đi, cô khẽ nhíu mày, đặt Đào Đào xuống, sau đó tiến lên trước một bước, che trước người hai đứa trẻ.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam, Mặc Lôi đen mặt, nhưng không chờ anh ấy mở lời, Mặc Tinh đã giành trước một bước nói: "Anh, chị dâu, hai người chơi với các cháu đi, em về trước đây."
Thủy Thanh Lan định nói là ở lại chơi thêm đã, nhưng cuối cùng cô ấy không nói gì cả.
"Cô cô." Đào Đào đi đến trước người cô, ôm chân cô, mở to mắt nhìn cô.
Mặc Tinh cúi đầu xuống, liền đối diện với ánh mắt trong suốt của cô bé, cô cúi người xuống, nhìn thằng vào mắt cô bé: "Đào Đào ngoan, lần sau cô cô lại tới chơi với cháu nhé."
Đào Đào bẹp miệng, khuôn mặt không vui, sau đó đột nhiên nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, tức giận nói: "Trứng thôi!"
"Trẻ con còn nhỏ, tổng giám đốc Tiêu đừng để ý." Thủy Thanh Lan mỉm cười giải thích một câu, sau đó cô ấy quay đầu lại trừng mắt liếc Mặc Lôi. Nếu không phải anh suốt ngày chỉ vào ảnh của tổng giám đốc Tiêu rồi dạy hai con nói trứng thối, Đào Đào cũng sẽ không bật ra câu đó!
Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt liếc mắt qua, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đào Đào: "Không sao."
Mặc Tinh vẫn còn nhớ chuyện anh lấy hai đứa bé ra ép buộc cô, cô đứng lên, đi thẳng đến bên cạnh anh, nói nhanh: "Đi thôi."
Nói xong, cô đi vài bước ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Tiêu Cảnh Nam im lặng đi theo sau cô.
"Hai năm nay, phòng của Tinh Tinh lúc nào cũng có người dọn dẹp, rất sạch sẽ." Mặc Vệ Quốc đi theo sau hai người, nói: "Hôm nay đã muộn thế này rồi, chi bằng hai đứa ở lại đây đi."
Tiêu Cảnh Nam không trả lời, mà là nhìn Mặc Tinh đang đi trước anh.
Mặc Tinh thì chẳng thèm dừng lại bước nào, cô từ chối dứt khoát: "Không cần."
"Không ở lại cũng được, thế thì ăn cơm xong hãng đi nhé." Trên mặt Mặc Vệ Quốc hiện lên nụ cười ấm áp: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong rồi, một lát nữa là ăn cơm rồi."
Mặc Tinh đã nhượng bộ đến bước cuối cùng, cô đi đến phòng khách, cô vẫn bước đi, chỉ là giọng nói đã lạnh nhạt hơn: "Kẻ sát nhân bị đuổi khỏi nhà như tôi, không nhận nổi tiếp đãi nồng hậu như thế này của tổng giám đốc Mặc."
"Lúc đó bố nóng quá, nên đã nói mấy câu khó nghe, con là đứa con gái duy nhất của bố, sao bố lại nỡ đuổi con ra khỏi nhà họ Mặc cơ chứ?" Mặc Vệ Quốc khẽ thở dài: "Nếu không phải bên nhà họ An ép quá căng, thì bố cũng không không nỗi phải làm thế với con."