Nghe đến đây, Mặc Lôi lập tức thoát ra khỏi sự khống chế của Thủy Thanh Lan, chạy tới giật lấy điện thoại, cúp máy, “Mẹ kiếp, đồ xảo quyệt, không cần phải cầu cứu cô ta, bố mẹ tôi nhất định sẽ có cách cứu tôi ra ngoài.”
“Anh” – Mặc Tinh nhăn mặt, “mau đưa điện thoại cho em.”
Gân xanh đã hằn lên cổ Mặc Lôi, anh ấy hét lên “Không đưa, không cần phải cầu cứu cô ta!”
“Tinh Tinh, của em đây.” Thủy Thanh Lan nhân lúc Mặc Lôi không chú ý, giành lấy điện thoại đưa cho Mặc Tinh.
Hứa Thư Di đứng một bên, vẻ mặt vô cùng sốc, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Làm thế nào mà lao công ở Câu lạc bộ Dream lại có liên quan đến cậu chủ Mặc được chứ?
Ting…ting…
Đúng lúc Mặc Tinh nhận điện thoại từ Thủy Thanh Lan thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của An Sơ Tuyết.
“Xin lỗi vì không thể giúp được gì, nhưng cô có thể đến tìm Tổng giám đốc Tiêu, chỉ cần anh ấy buông tha, về phía tôi sẽ không có vấn đề gì cả.”
Cuối cùng còn kèm biểu tượng gương mặt cười.
Mặc Tinh liếm đôi môi đang khô khốc của mình, ánh mắt là một màu u tối.
Đi tìm Tiêu Cảnh Nam?
Và bảo anh gật đầu đồng ý bỏ qua chuyện của anh trai cô, không phải còn khó hơn sao?
Về phía An Sơ Tuyết cô ta vẫn không chịu buông tay, Mặc Tinh gọi cho Tiêu Cảnh Nam nhưng không ai nhấc máy, còn đồn cảnh sát thì vẫn không đồng ý thả người.
Sau khi đã hiểu đại khái được sự việc đang diễn ra, Hứa Thư Di nhắc nhở Mặc Tinh, “Cố ý hủy hoại tài sản công tư, cộng thêm việc cố tình gây thương tích, không đơn giản chỉ là một tháng giam giữ đâu.”
Cô chỉ vào một ông già đang nói chuyện với cảnh sát, “Nhìn thấy chưa, kia chính là thầy của tôi, Trương Hàn, một vị luật sư vàng, là trụ cột của công ty! Người mà lần này Tổng giám đốc Tiêu mời đến chính là thầy của tôi, mà tôi nói cho cô biết, thầy tôi mà đã ra tay thì …”.
“Con bé này lại nói xấu sau lưng thầy cái gì đây?” Trương Hàn bước đến, nhìn Mặc Tinh rồi mỉm cười, rồi túm lấy cổ áo Hứa Thư Di và kéo đi.
Thủy Thanh Lan mặt đầy lo lắng: “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Em lo lắng cái gì?” Mặc Lôi - người đã gây ra chuyện thì vẫn như không có gì, “Bố mẹ nhất định sẽ không thể nhìn anh ngồi tù như thế đâu, nửa tiếng trước anh đã gọi điện cho họ, họ sẽ đến đây nhanh thôi.”
Sắc mặt Thủy Thanh Lan lập tức thay đổi, cô liếc nhìn Mặc Tinh, rồi mắng Mặc Lôi, “Anh gọi điện cho bố mẹ làm gì? Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?”
“Dù sao thì anh cũng sẽ không cầu xin đôi cẩu nam nữ đó!” Mặc Lôi khoanh hai tay trước ngực, lời nói tràn đầy sự tức giận, “Bắt anh đi cầu xin bọn họ, thà để anh chết còn hơn!”
Vừa nói dứt lời, Mặc Vệ Quốc đã bước vào.
Bà Mặc đến gần Mặc Lôi ân cần hỏi han, hai mắt đỏ hoe, còn Tổng giám đốc Mặc tiến về phía Mặc Tinh, tát vào mặt cô, “Tao đã nói là mày hãy tránh xa nhà họ Mặc càng xa càng tốt, mày muốn làm tao tức chết thì mới vừa lòng đúng không?”
Khuôn mặt Tổng giám đốc Mặc đỏ bừng vì tức giận, ông ta thở hồng hộc.
Mặc Tinh đau đớn, lấy tay che má, cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Mùi máu tanh lan ra trong miệng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Trước đây, bố mẹ cô luôn đối xử công bằng với cô và anh trai, dù hai anh em cô có làm sai chuyện gì thì bố mẹ cũng sẽ đánh vào mông của cả hai đứa.
Nhưng kể từ khi sự việc hai năm trước xảy ra, cô không bao giờ có được đặc ân đó nữa.
“Mày đừng nói những lời đó với tao, tao không muốn nghe!” Mặc Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt cô, gằn từng tiếng, “Nếu mày thực sự còn nhớ tao với mẹ mày đã đối xử với mày tốt như thế nào, thì về sau hãy tránh xa nhà họ Mặc càng xa càng tốt!”
Mặc Tinh lấy tay lau đi vết máu trên miệng, cổ họng cô nghẹn lại, không nói được lời nào.
Hứa Thư Di đứng một bên sững sờ, nhận thức được gương mặt đang ngơ ngác của mình, nói: “Thầy, rốt cuộc Tổng giám đốc Mặc có xem cô ấy là con gái của mình không?”
Trương Hàn khựng lại, túm lấy cổ áo Hứa Thư Di, “Đi đâu?”
“Đi an ủi cô ấy một chút, nếu như bố con mà đánh con như thế, con chắc sẽ tức đến phát khóc mất.” Nhưng Trương Hàn không có ý định buông ra, tay vẫn túm lấy cổ áo cô, Hứa Thư Di vẫn đứng đó, quay đầu lại nhìn Trương Hàn, “Thầy?”
Trương Hàn dùng sức kéo cô lại bên cạnh mình, nói: “Chuyện của nhà họ, con không nên xen vào.”
“Đồ là do con đập, người cũng là do con đánh, bố dựa vào đâu mà đánh Tinh Tinh?” Mặc Lôi tiến lên phía trước cô, “ Bố rốt cuộc còn có trái tim không? Hay bố cũng giống đám người xã hội đen đó?”
Tổng giám đốc Mặc chỉ vào mặt Mặc Lôi, ông ta tức đến nỗi không thở được.
“Bọn chúng còn nhỏ, ông đừng giận chúng làm gì.” Bà Mặc nhẹ nhàng xoa lưng cho ông ta, lo lắng nói: “Có cần uống thuốc không?”
Mặc Vệ Quốc tức giận nhìn Mặc Tinh đang đứng sau Mặc Lôi, “Không uống, uống vào cũng không được gì, tôi tức chết mất!”
“Có tức chết thì cũng đáng thôi.” Mặc Lôi đã sống trong cảm giác tội lỗi suốt hai năm qua, có một quãng thời gian, anh ấy luôn mơ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Mặc Tinh, cảm thấy gần như phát điên lên, “Người nhà họ An bố còn có thể tin như thế, mà lại không thể tin tưởng Tinh Tinh sao?”
Mặc Vệ Quốc cảm thấy đau nhói ở tim, như thể sẽ tắt thở trong giây tiếp theo, “Mày…mày…”
Trước 18 tuổi, bố cô chưa từng giận cô đến mức này, nhưng hai năm qua, bố cô lại không thèm giận cô nữa.
Vụ tai nạn xe hai năm trước đã hủy hoại mọi thứ của cô!
“Mặc Lôi, con bớt nói vài lời đi.” Bà Mặc hai mắt đỏ hoe, run rẩy lấy thuốc ra, “Nào, ông mau uống thuốc đi.”
Nhưng Tổng giám đốc Mặc vẫn không chịu uống, còn hất tay Mặc phu nhân ra làm lọ thuốc rơi xuống, thuốc rơi vương vãi khắp sàn.
“Ông…Ông đang làm cái gì vậy?” Bà Mặc lau nước mắt, ngồi xuống nhặt mấy viên thuốc lên, “Rơi xuống đất hết rồi, không biết còn có uống được nữa không…?”
Mặc Lôi muốn cúi xuống nhặt những viên thuốc lên, nhưng lại cũng không muốn mất mặt.
Mặc Tinh từ đằng sau anh ấy bước lên phía trước, nhặt những viên thuốc cùng bà Mặc.
“Cút!” Mặc Vệ Quốc ôm ngực, dùng một chân đá vào người Mặc Tinh.
Những người ở đồn cảnh sát đứng nhìn nhau, không biết có nên can thiệp hay không, cuối cùng đều vờ như không biết, quay mặt đi.
“Không phải nói Tổng giám đốc Mặc là người vô cùng ưu…” khuôn mặt ngây thơ của Hứa Thư Di nhăn lại, cô muốn bước lên phía trước, nhưng lại bị Trương Hàn giữ lại.
Hứa Thư Di quay đầu lại nhìn, khóe miệng nhíu lại, “Thầy không thấy cô ấy rất đáng thương sao?”
“Hai bài luận mười nghìn chữ và giúp cô ấy, con tự mình chọn đi.” Trương Hàn thả cô ta ra, và chỉnh lại kính.
Nghe xong, Hứa Thư Di hết đắn đo đến do dự, đứng ngồi không yên.
Mặc Tinh nằm nghiêng dưới sàn, chân phải bị bỏng của cô đang bị đè ở dưới thân, đau đến mức trán cô đổ đầy mồ hôi. Cô ngước đầu lên nhìn Tổng giám đốc Mặc, bất chợt, những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má.
“Tinh Tinh, em sao rồi?” Thủy Thanh Lan cau mày ngồi xuống, lau nước mắt cho cô rồi đỡ cô dậy, “Vết thương ở chân có cần băng bó lại không?”
Mặc Tinh lắc đầu, lau vội những giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Có khóc thì cũng chẳng có ai vì cô mà đau lòng, thậm chí còn tự biến mình thành trò cười.
“Tao đã nói với mày thế nào … khụ…khụ…?” Mặc Vệ Quốc giọng khản đặc hét lên, “Cô ta sớm đã không còn là người của nhà họ Mặc nữa rồi, phải tránh xa cô ta ra.”