“Đặt thêm đồng phục cho các nữ nhân viên PR đi.” Tiêu Cảnh Nam bưng tách trà đưa lên miệng, trong đôi mắt nén cười của Vân Mân, anh lại đặt tách trà xuống: “Câu lạc bộ không phải là chỗ bán thịt.”
“Tổng giám đốc Tiêu, anh nói vậy oan cho tôi rồi.” Nhìn thấy lần này anh không bị bỏng, Vân Mân thở dài tiếc nuối: “Mặc sườn xám là thể hiện vẻ đẹp bên trong của người phụ nữ, sao lại trở thành khoe da thịt được chứ? Anh nhìn những câu lạc bộ khác đi, có đồng phục nào mà không để lộ ngực trắng nõn và đôi chân dài không chứ?”
“Tôi chưa đến những câu lạc bộ khác nên không biết.” Tiêu Cảnh Nam sờ mũi, nhìn sợi dây chuyền ngọc bích dưới ánh đèn, dường như thông qua sợi dây chuyền đó anh nhìn thấy được ai đó.
“...” Vân Mân cụp mắt xuống, giữa chân mày hiện lên nét lẳng lơ: “Thật ra sườn xám không hề có vấn đề, chỉ là Mặc Tinh không thích hợp mặc nó, những vết sẹo kia lộ ra quá xấu, sợ là sẽ dọa khách chạy mất. Hay là tôi bảo người ta làm một bộ đồng phục riêng cho Mặc Tinh, anh thấy thế nào?”
Tiêu Cảnh Nam cất sợi dây chuyền ngọc đi, khẽ “ừ” một tiếng biểu thị sự đồng ý
Vân Mân thở dài, nói đùa: “Người nào không biết còn cho rằng việc Mặc Tinh làm nữ nhân viên PR khiến anh ghen đấy.”
“Đuổi việc quản lý đi.” Tiêu Cảnh Nam không thèm để ý đến lời nói của cô ta, bưng chén trà lên uống một ngụm.
“Anh ta làm việc ở Câu lạc bộ Dream được mười năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, không thể nói đuổi là đuổi, người ngoài sẽ bàn tán đấy.”
Vân Mân trừng mắt nhìn anh, nhất cử nhất động đều rất lẳng lơ: “ Hay là anh cho tôi một tội danh đi?”
“Trộm đồ quý giá trong câu lạc bộ, tự ý thay đổi các số liệu trong sổ sách của câu lạc bộ.” Tiêu Cảnh Nam ngả người về phía sau, tựa vào thành ghế, sự lạnh lùng ẩn sâu trong đáy mắt của anh.
“Tội danh này không nhỏ. Nếu như truyền ra ngoài, e rằng là không có ai dám tuyển dụng anh ta nữa.” Vân Mân liếc nhìn sợi dây chuyền ngọc quý báu kia, trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: “Anh ta chọc giận anh đến mức nào vậy?”
Tiêu Cảnh Nam đan hai tay vào nhau đặt lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
“Haiz, coi như tôi chưa hỏi đi vậy.” Vân Mân cúi người nằm dài lên bàn, tay phải chống cằm, rãnh ngực thoát ẩn thoát hiện: “Tổng giám đốc Tiêu, gần đây tôi phát hiện một chuyện rất thú vị.”
Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút, đợi anh hỏi.
Cảnh đẹp ở trước mặt, vậy mà Tiêu Cảnh Nam giống như chẳng nhìn thấy, chỉ liếc nhìn cô một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Vân Mân nhìn bóng dáng anh biến mất ngay trước cửa, thở dài tiếc nuối: "Tôi không nên đợi ông chủ hỏi, trực tiếp nói ra thì tốt biết bao, kế hoạch thất bại rồi.”
…
Tám rưỡi sáng...
Mặc Tinh nhận được thông báo, nói là đồng phục xảy ra vấn đề, bảo cô nộp lại bộ sườn xám và nghỉ ngơi một ngày, đợi có đồng phục mới rồi quay trở lại làm việc.
“Cấp trên cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm, cho cô nghỉ phép rồi!” Lâm Hiểu xúc động nói.
“Con mẹ nó!” Tưởng Na Na hung hăng đạp lên giường mấy cái, lớn giọng nói: “Mới sáng sớm có định để cho người khác ngủ không hả? Mẹ kiếp..”
“Cô cứ mắng tiếp đi!” Mặc Tinh di đến bên giường Tưởng Na Na, bình thản nói.
Khuôn mặt Tưởng Na Na đỏ bừng lên, một đống lời muốn nói đang trong cổ họng nhưng lúc đối diện với Mặc Tinh lại không thốt lên được lời nào. Cô ta “hừ” lạnh một tiếng, trùm chăn kín đầu, cố ý tạo ra âm thanh rất lớn.
“Đồ thần kinh” Lâm Hiểu "hừ” một tiếng, không thèm nhìn Tưởng Na Na đang giãy dụa trên giường, nói với Mặc Tinh: “Hiếm khi cô được nghỉ một ngày, chúng ta đi dạo phố đi”
Mặc Tinh cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc trên người, không nói gì cả.
Trước đây cô còn có hai bộ đồng phục nhân viên dọn vệ sinh, bây giờ bộ đồng phục sườn xám vừa mới nhận hôm qua đã phải nộp về, cô chỉ còn lại bộ trang phục tù binh thôi.
“Gần đây tôi lại béo lên rồi. Có một vài bộ đồ tôi không mặc vừa nữa. Tôi lấy cho cô nhé.” Lâm Hiểu chỉ mặc nội y bước xuống giường, lấy ra từ trong tủ ra một cái áo vải kaki và một cái quần ống suông đưa cho Mặc Tinh.
Cô ấy nhìn xuống đôi giày Mặc Tinh đang mang, lại lấy ra một hộp giày ở dưới gầm giường, lấy ra một đôi giày cao gót lót lông cừu màu đen đưa cho Mặc Tinh.
Hai người thay đồ xong, trang điểm đơn giản rồi cùng nhau ra ngoài.
Cửa vừa đóng, Tưởng Na Na đạp chăn ra chửi lớn: “Con tiện nhân xấu xa, tội phạm giết người, sẽ đến lúc cô phải hối hận thôi.”
Chửi xong tâm trạng vẫn chưa thoải mái, cô ta bước xuống giường lấy tìm cốc đựng bàn chải đánh răng của Mặc Tinh, lấy bàn chải ra, nhúng vào trong bồn cầu, sau đó vứt bàn chải về chỗ cũ.
Mặc Tinh và Lâm Hiểu đi đến trung tâm thương mại gần đó, mua vài bộ quần áo và giày dép, không ngờ lúc mua xong đã đến trưa rồi.
Hai người đều đói bụng, vì thế họ chọn đến một nhà hàng bán đồ ăn Nhật được đánh giá khá tốt.
“Có thể đổi quán khác không?” Sau khi Mặc Tinh vào trong, ngay lập tức nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết cũng đang ngồi ở một góc trong cùng bên trong nhà hàng.
Tiêu Cảnh Nam ngồi quay lưng với cô, không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy An Sơ Tuyết đang che miệng, đôi mắt cong lên, trông rất ngọt ngào, vui vẻ.
“Sao thế?” Lâm Hiểu nhìn thấy bàn bên kia sắp ăn xong rồi: “Nhà hàng này tôi đã đến rất nhiều lần rồi. Đồ ăn rất tươi ngon, giá cả cũng không đắt. Cô đừng chê ở đây đông người, đợi một lát nữa sau khi ăn đồ rồi, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất xứng đáng khi ngồi đợi lâu như vậy.”
Thấy cô ấy có vẻ rất thích đồ ăn ở nhà hàng đồ Nhật này, Mặc Tinh cũng không muốn làm Lâm Hiểu mất hứng, cô khẽ “ừ” một tiếng, chuẩn bị cùng với Lâm Hiểu đi đến vị trí ghế ngồi đợi ở trước cửa.
Nhiều người như vậy, Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết chắc sẽ không nhìn thấy cô. Khi cô và Lâm Hiểu đi vào, bọn họ chắc cũng ăn xong rồi, sẽ không chạm mặt.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính.
“Bàn của tôi vẫn còn ghế trống, đi theo tôi đi.” An Thiếu Sâm đi đến trước mặt Mặc Tinh, cúi đầu nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Sau khi cởi bỏ bộ đồng phục làm việc và mặc lên bộ quần áo bình thường, cô lại nhìn giống như cô chủ nhà họ Mặc của hai năm trước, cứ như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra trong câu lạc bộ trước đó chỉ là một giấc mơ vậy.
Ánh mắt Lâm Hiểu lộ ra vẻ kinh ngạc, cô biết người đàn ông này là con trai của chủ Tập đoàn An Thị, anh ta lại quen biết Mặc Tinh sao?
An Thiếu Sâm sao lại ở đây? Mặc Tinh cau mày nói: “Không cần đâu, loại người như tôi không xứng đáng ngồi ăn cùng bàn với anh.”
“Nếu như không phải là lòng tốt của Sơ Tuyết, cô nghĩ rằng tôi sẽ mời cô sao? An Thiếu Sâm khẽ cau mày: “Hai người nhanh nhất còn phải đợi 1 tiếng nữa cơ, qua đây đi.”
Mặc Tinh cau mày, định lắc đầu từ chối thì Lâm Hiểu đã tiến lên một bước, mỉm cười nói: “Vậy thì phải cảm ơn cậu chủ An rồi.”
Cô ấy đừng lên, trong lòng tràn ngập sự vui vẻ, kéo tay Mặc Tinh: “Đi thôi.”
Thấy Mặc Tinh mãi không chịu di chuyển, cô ấy lại nói: “Khó khăn lắm cô mới có một ngày nghỉ, không thể lãng phí một tiếng đồng hồ để chờ đợi chỗ ngồi, đúng không?”
Mặc Tinh mím môi, ánh mặt trời chiếu vào tóc mái của cô, đổ bóng lên sống mũi thẳng của cô.
Cô đứng lên, khẽ “ừ” một tiếng.
“Trước đây tôi có vinh hạnh gặp mặt anh An vài lần. Hôm nay lại được ăn cơm cùng anh An, thật là vinh hạnh.” Lâm Hiểu buông tay Mặc Tinh ra, thích thú chạy đến bên cạnh An Thiếu Sâm, thận trọng bắt chuyện bắt chuyện với anh ta.
An Thiếu Sâm tùy ý “ừm” một tiếng rồi đi vào trong nhà hàng. Đi được vài bước, anh ta quay đầu nhìn về đằng sau, nhìn thấy Mặc Tinh vẫn ở đây mới đi tiếp vào trong.
Mọi người đi thẳng vào góc trong cùng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Mặc Tinh đang đi đằng sau An Thiếu Sâm, liền thu ánh mắt lại, cầm đũa gắp thức ăn cho An Sơ Tuyết. .
Ở trong tù hai năm, Mặc Tinh vẫn luôn nói tự với bản thân mình, sau khi ra tù không được nhung nhớ Tiêu Cảnh Nam nữa.
Thế nhưng lúc này, cô nhìn thấy anh thân mật với An Sơ Tuyết như vậy, trong lòng cô vẫn rất khó chịu.