Dường như đã sớm đã biết An Thiếu Sâm sẽ không kiềm chế nổi, trên mặt Tiêu Cảnh Nam lộ ra nụ cười nhạt đẹp mắt làm lu mờ mọi thứ.
“Muốn gì thì có thể nói ngay ở đây.”
Mặc Tinh không biết hai người bọn họ muốn nói gì, nhưng nhìn thấy An Thiếu Sâm nhíu mày, cô không nhịn được xen vào: “Tổng giám đốc Tiêu, nếu hai anh có chuyện muốn nói thì tôi sẽ đi ra ngoài trước.”
Mặc Tinh nói xong, xốc chăn đi xuống giường, kết quả ngón tay chỉ vừa mới đụng vào chăn bông trên người, thì một cái bật lửa bay tới đập vào trên bàn tay của cô, tuy không nặng nhưng rất đau.
Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày: “Tôi cho cô cử động sao? Ngoan ngoãn nằm xuống.” Nói xong ánh mắt lại rơi xuống trên người của An Thiếu Sâm, cong môi: “Cô ta rất nghe lời, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Nhìn thấy mu bàn tay của Mặc Tinh bị đập đến sưng đỏ, sắc mặt của An Thiếu Sâm xanh mét, câu hỏi cũng hùng hổ dọa người: “Tiêu Cảnh Nam, anh cứ giữ cô ấy bên cạnh như vậy thì Tiểu Tuyết sẽ nghĩ thế nào?”
Tiêu Cảnh Nam vuốt chiếc nhẫn ở trong tay, ngước mắt nhìn anh ta: “Vậy theo ý của cậu An thì tôi phải làm thế nào?”
“Để cô ấy rời khỏi thành phố B.” An Thiếu Sâm liếc nhìn Mặc Tinh một cái, sau đó ép mình phải dời mắt qua chỗ khác.
Lồng ngực của Mặc Tinh đau nhói, cô cắn môi của mình không thể nói được gì.
Đôi mắt phượng dài và hẹp của Tiêu Cảnh Nam lóe lên sát ý nhưng nhanh chóng được che lại, anh cong khóe môi, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Thái độ làm việc của cô ta rất tốt, chịu cực chịu khó nên theo lý mà nói tôi không có lý do gì để sa thải cô ta.”
"Câu lạc bộ Dream nguy nga tráng lệ như vậy thì dạng nhân tài gì không tìm được, thiếu gì nhân viên tiếp khách như cô ấy?" An Thiếu Sâm trong cơn tức giận đã vung tay lên quăng ngã cái ghế: "Vậy thì tốt, tôi muốn lôi kéo nhân viên này của Tổng giám đốc Tiêu, đồng ý không?"
Đúng là thiếu kiên nhẫn.
Tiêu Cảnh Nam đưa tay sửa áo vest được đặt riêng trên người, vẻ mặt thờ ơ: "Theo lẽ thông thường anh và tôi là anh em chơi với nhau từ nhỏ, nếu anh muốn người của tôi thì không có lý gì tôi không cho anh, nhưng phải làm sao bây giờ? Những người khác thì tôi có thể đồng ý, nhưng riêng cô ta, tôi còn chơi chưa đủ."
"Rốt cuộc anh muốn chơi cái gì? Cô ấy như vậy...Tình huống của cô ấy như vậy thì còn cái gì đáng giá để chơi?"
"Xin lỗi…" Cuối cùng Mặc Tinh không muốn nghe bọn họ xem cô như đồ vật đẩy tới đẩy lui nữa, hít sâu một hơi, nhìn An Thiếu Sâm: "Anh An, tạm thời tôi không có ý định muốn đổi nghề, cảm ơn ý tốt của anh."
"Mặc Tinh!"Vẻ mặt của An Thiếu Sâm không thể tin được nhìn cô: "Cô biết bản thân đang nói cái gì không?"
Đương nhiên cô biết rõ An Thiếu Sâm vì muốn tốt cho cô, nhưng An Tuyết Sơ đã đẩy cô vào địa ngục, ân oán cũng được mà ân huệ cũng tốt. Cô không muốn dính dáng gì đến An Thiếu Sâm nữa.
"Tôi biết rất rõ, tôi biết chuyện tối hôm qua đã khiến cho anh An không vui, cho nên hôm nay anh An không cam lòng bỏ qua cho tôi. Như vậy đi, chỉ cần anh An có thể bớt giận thì bảo tôi làm cái gì cũng cũng được, cho cho dù quỳ xuống cũng không sao."
An Thiếu Sâm nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Tinh thì cổ họng giống như bị mắc xương, lên không được mà xuống cũng không xong.
Anh không biết tại sao cô ấy lại trở thành như vậy.
"Mặc Tinh, cô cho rằng tôi không chịu bỏ qua cho cô?"
Mặc Tinh cúi đầu không dám nhìn anh ta, An Thiếu Sâm hình như cười một tiếng: "Hóa ra là tôi nhiều chuyện, cô Mặc, cô tự mình giải quyết cho tốt đi."
Cửa phòng bệnh bị đóng sầm lại, Mặc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn chưa thở dài xong, thì có một giọng nói lạnh thấu xương vang lên trên đỉnh đầu: "Đã học hết thủ đoạn nhen nhóm tình cảm để trở lại với người cũ rồi. Mặc Tinh, hai năm nay của cô không uổng phí đâu."
Cô ngẩng đầu lên cảm thấy không hiểu cho lắm, lại nghe anh cười khẩy nói: "Nhưng người nhà họ An đều muốn lột da róc xương của cô, nếu cô thông đồng với An Thiếu Sâm thì chính là tự tìm đường chết."
Cuối cùng cô cũng hiểu ý của anh ta là gì, cơn ớn lạnh lan tỏa lồng ngực, xuyên suốt cơ thể của cô.
Thật lâu sau cô mới khẽ ngập ngừng: "Anh Tiêu, tôi không muốn chen chân vào vòng tròn luẩn quẩn của các anh."
…