Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam thản nhiên, anh đi ra từ trong đám người, ánh mặt trời chiếu lên người anh rủ xuống xương quai xanh nơi cổ áo sơ mi, nhìn anh vô cùng gợi cảm.
Cô theo bản năng nhìn về phía quần âu của anh, tuy nhìn không ra anh bị thương có nghiêm trọng hay không, nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể nhận thấy tư thế đi lại của anh không quá tự nhiên.
“Nhìn đủ chưa? Hả?” Tiêu Cảnh Nam lập tức đi thẳng đến bên cạnh Mặc Tinh, khom lưng ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi.
Mặc Tinh bình thản thu hồi ánh mắt, hạ thấp giọng nói để chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Thực sự xin lỗi…”
Người khác không biết hai người nói gì, chỉ thấy bọn họ không coi ai ra gì, cứ thế ghé sát vào nhau với những cử chỉ thân mật.
Trong chốc lát, mọi người đều thầm thắc mắc.
Không phải nói quan hệ giữa Tổng giám đốc Tiêu và Mặc Tinh rất tệ sao?
Nhìn cảnh này không giống chút nào!
An Sơ Tuyết khẽ cắn môi, nắm chặt bàn tay đặt trên xe lăn.
“Cảnh Nam, cháu có ý gì?”
Bà An sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng lại. Bà ta vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, nói: “Suýt chút nữa Mặc Tinh đã đâm chết Sơ Tuyết, vậy mà cháu lại mời cô ta tới tham dự bữa tiệc sinh nhật?”
Mặc Vệ Quốc nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Nam, trông như đang suy tư điều gì đó.
Khóe miệng Tiêu Cảnh Nam khẽ cong lên, cười như không cười: “Tiệc sinh nhật của mẹ cháu mời ai, dì Lâm cũng muốn quản à? Nhà họ An các người lo nhiều chuyện quá rồi đấy.”
“Cháu đừng hiểu lầm, dì không có ý này.” Mặc dù Tiêu Cảnh Nam chỉ là bậc con cháu, nhưng bà An cũng không dám ra oai: “Chỉ là dì cảm thấy…”
“Dì không có ý đó thì tốt rồi.” Tiêu Cảnh Nam hờ hững cắt ngang lời nói của bà ta rồi xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước đã dừng lại.
Anh liếc nhìn Mặc Tinh còn đang đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày lại: “Còn không đi theo?”
“Tôi xin phép đi trước.” Mặc Tinh thấp giọng nói một tiếng, nhấc chân định đi theo anh nhưng cô vừa mới nhấc chân lên thì đã dừng bước.
Cô kéo lễ phục trên người, đưa mắt mọi người xung quanh, châm chọc nói: “À đúng rồi, lễ phục này của tôi là bà chủ Tiêu chuẩn bị, không phải do tôi ngủ với người ta mà có được đâu. Làm phiền cô An và bà chủ An về sau nói chuyện phải có chứng cứ rõ ràng, nếu như đổi lại là người khác, tôi sợ rằng các người sẽ bị tố cáo vì tội phỉ báng đấy.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng.
Sắc mặt của ông bà An hết tái nhợt lại chuyển sang đỏ bừng.
“Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi.” Tay An Sơ Tuyết đặt trên đầu gối, thành khẩn xin lỗi: “Tôi cũng chỉ lo lắng cô lầm đường lạc lối, mong cô đừng để ý.”
“Nếu tôi nói tôi để ý, sợ rằng một số người lại bảo tôi lấy oán trả ơn.” Mặc Tinh liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ lên của Mặc Vệ Quốc. Cô lo lắng Tiêu Cảnh Nam chờ đến mất hết kiên nhẫn nên mau chóng đi theo.
Trong mắt An Sơ Tuyết là bóng dáng hai người sóng vai rời đi, ánh mắt cô ta lóe lên.
“Về sau thấy Mặc Tinh nhớ phải đi đường vòng đấy, nếu như bố mẹ không ở bên cạnh con, nói không chừng cô ta sẽ lại làm ra chuyện vô lương tâm.” Ông An nghiêm túc dặn dò.
An Sơ Tuyết thở dài, bất đắc dĩ mà nói: “Bố, những lời này bố đã nói bao nhiêu lần rồi, nói đến nỗi con cũng thuộc lòng luôn.”
“Con đã thuộc lòng rồi mà còn không nghe lời bố?” Bà An khẽ ấn vào trán cô ta, xoay người nói với Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận: “Tôi nói này ông Mặc, Tĩnh vận, người làm bố mẹ như hai người có phải nên quản chặt con gái của mình không đây?”
Không đợi hai người mở miệng, bà ta tiếp tục nói: “Tôi nói một câu không dễ nghe, nếu như đứa tội phạm giết người kia lại khiến con gái tôi bị thương, chắc chắn tôi sẽ khởi tố cô ta, khiến cô ta phải ngồi trong tù cả đời! Hơn nữa hợp tác giữa hai công ty chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nữa đâu!”
“Chúng tôi không dạy dỗ nó cẩn thận, để nó gây phiền toái cho gia đình của hai người nhiều như vậy, đây là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi.”
Mặc Vệ Quốc tự biết mình đuối lý, hạ thấp thắt lưng: “Chẳng qua ông bà cũng biết rồi, gia đình chúng tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó. Cho dù tôi muốn dạy dỗ nó thì cũng là lực bất tòng tâm. Hy vọng hai người có thể thông cảm.”
Bà An còn muốn nói thêm thế nhưng ông An đã giành trước một bước: “Được rồi, việc này cũng không trách hai vợ chồng ông được. Ông Mặc, tổng giám đốc của công ty vật liệu mới mà lúc trước tôi nói với ông, hôm nay ông ấy cũng đến đây. Chúng ta đi gặp họ đi.”
Mặc Vệ Quốc liên tục gật đầu.
“Thiếu Sâm, con cũng đi theo đi.” Ông An nói.
Sau khi ba người rời đi, Vu Tĩnh Vận cũng tìm cái cớ để rời đi.
“Sơ Tuyết, sao Cảnh Nam lại như vậy?” Xung quanh không có ai khác, bà An hoàn toàn lộ mặt thật: “Thiếu chút nữa Mặc Tinh đã hại chết con, sao thằng bé lại mời cô ta tới tham dự tiệc sinh nhật?”
“Con cũng không rõ nữa. Nhưng mà bác gái vẫn luôn rất thích Mặc Tinh, không thích con cho lắm. Có lẽ là bác gái mời cô ta đến.” An Sơ Tuyết khẽ cười, nhẹ giọng nói.
“Cho dù là ai mời cô ta đi chăng nữa, hành động lúc nãy của Cảnh Nam không phải là đang chống lưng cho Mặc Tinh sao?” Bà An cau mày: “Cảnh Nam sẽ không có ý đó với Mặc Tinh chứ?”
“Mẹ suy nghĩ nhiều rồi.” An Sơ Tuyết dịu dàng nói, nhưng trong lòng cũng không quá chắc chắn.
Bà An ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô ta: “Cũng không phải mẹ suy nghĩ nhiều. Nếu Cảnh Nam không có ý đó với Mặc Tinh thì sao đã hai năm rồi mà thằng bé còn chưa đính hôn với con?”
An Sơ Tuyết cắn môi, ánh mắt u ám.
“Sơ Tuyết, con đừng chán ghét việc mẹ cứ nói mãi. Đàn ông đều là loại người đứng núi này trông núi nọ. Con nhất định phải giữ Cảnh Nam thật chặt, đừng để đến lúc hồ ly tinh câu thằng bé đi mà con vẫn còn gọi chị xưng em với hồ ly tinh!” Bà An lải nhải.
“Anh Cảnh Nam không phải loại người như vậy, anh ấy không giống bố đâu.” An Sơ Tuyết vừa nói xong thì lập tức hối hận. Cô ta cẩn thận gọi một tiếng: “Mẹ...”
“Mấy người chị em của con cũng tới rồi đó, con đi chơi với bọn họ đi. Mẹ đi tìm các dì các bác của con.” Vẻ mặt bà An hiện lên chút bối rối, nói xong bà ta đứng dậy rời đi.
An Sơ Tuyết đưa tay xoa ấn đường, tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
Phía bên kia, trên cầu thang xoắn ốc.
Mặc Tinh đi theo sau lưng Tiêu Cảnh Nam, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô muốn nói cảm ơn anh, nhưng lại sợ anh nói cô tự mình đa tình. Cô muốn hỏi vết thương của anh thế nào rồi, nhưng lại không dám mở miệng.
“Còn đi theo tôi làm gì?” Tiêu Cảnh Nam đột nhiên dừng chân, thờ ơ hỏi.
Mặc Tinh dừng chân lại kịp lúc nên mới không va phải người anh. Đứng gần anh như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực. Cô lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi mới nói: “Vừa rồi… cảm ơn anh.”
“Cô cho rằng tôi đang giúp cô?” Tiêu Cảnh Nam khẽ cười, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn anh: “Tôi chỉ không muốn tiệc sinh nhật của mẹ mình bị cô phá hủy thôi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong mắt anh hiện lên bóng dáng của cô.
Mặc Tinh hạ mi mắt, đè chặt cảm xúc đang trào dâng trong lòng: “Cho dù những lời nói lúc nãy của anh có nguyên nhân gì, thì chuyện anh giúp tôi giải vây vẫn là thật. Tôi nên nói một tiếng cảm ơn với anh.”
“Nếu biết trước những lời đó sẽ giúp cô giải vây thì tôi đã không nói.” Hai năm trước trong mắt cô chỉ có ngông cuồng, ngang bướng và ái mộ. Nhưng hiện tại trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự tang thương và mệt mỏi.
Tiêu Cảnh Nam tự dưng cảm thấy không thoải mái, lông mày vô thức nhíu lại, bàn tay nâng cằm cô cũng buông lỏng.
Đúng lúc này, giọng nói mang theo ý cười của Vương Như vang lên: “Có phải mẹ đến không đúng lúc rồi không?"