Mục lục
Xin Hãy Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, đáy mắt sóng lớn cuồn cuộn.



"Bố con bảo con cũng không còn ít tuổi nữa, muốn cho con mau chóng cưới vợ, sao nghĩ kiểu gì vậy?" Ngoại trừ hai mắt hồng hồng ta, thoạt nhìn Vương Như không khác gì bình thường.



Tiêu Cảnh Nam nâng mắt nhìn bà ấy một cái, trong giọng nói ngấm khí lạnh: "Chuyện của con con tự làm chủ, không đến lượt ông ta đến nhúng tay. Nếu bố còn gọi điện cho mẹ dục con nữa thì mẹ bảo ông ta gọi cho con, con tự nói với ông ta."



Anh dừng lại, châm chọc nói: "Về phần ly hôn, mẹ nghĩ ông ta có thể tự làm chủ được chắc?"



Vương Như bị lời này của anh chọc cười: "Ông ta làm chủ được đấy, nhưng còn phải xem ông ta có nỡ vì con mà từ bỏ số tài sản thừa kế của nhà họ Tiêu không đã."



Nhà họ Tiêu nhiều đời buôn bán, nhà họ Vương thì lại là gia tộc về quân đội và chính phủ, hai người kết hôn không thể nói được là ai được hời từ ai, coi như là đôi bên đều có lợi.



Nếu chồng bà ấy vì Tiểu Lâm mà muốn ly hôn với bà ấy, vứt bỏ thể diện của nhà họ Tiêu thì cái tổn thất là lợi ích của nhà họ Tiêu, đến lúc đó ông cụ sẽ người đầu tiên đứng ra phản đối.



Làm ông cụ mất hứng rồi, còn muốn tài sản của nhà họ Tiêu, chẳng khác gì nằm mơ.



"Nếu ông ta bỏ được, thì sẽ không dây dưa với mẹ đến bây giờ." Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam lộ ra vẻ trào phúng.



Sâu trong mắt Vương Như xoẹt qua một tia cô đơn, bà ấy cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa." Bà ấy thu lại độ cong nơi khóe miệng, nghiêm mặt nói: "Mẹ nghe người ta nói, con lột sạch quần áo của Tinh Tinh rồi ném con bé ra ngoài hả?"



"Con hơi mệt." Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, đứng lên, cất bước đi đến cầu thang.



Vương Như cũng đứng lên theo, bà ấy nhìn theo bóng lưng của anh rồi nói: "Cảnh Nam, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Tinh Tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng con lột sạch Tinh Tinh rồi ném ra ngoài, tất cả tôn nghiêm của con bé đều mất hết rồi, con không sợ sau này con sẽ hối hận sao?"



"Không có chuyện con sẽ hối hận vì một kẻ phản bội." Tiêu Cảnh Nam quay người lại, nhấn mạnh.



Vương Như sửng sốt một lúc mới lên tiếng: "Tinh Tinh thích con như vậy, sao có thể phản bội con được?"



"Bố thích dì Lâm như thế, sao lại cưới mẹ rồi, bên ngoài còn nhiều phụ nữ như thế?" Đôi mắt đen kịt của Tiêu Cảnh Nam bắt đầu dồn nhiều cảm xúc hơn, vẻ mặt anh không khác gì trước kia, nhưng gân xanh trên cổ hiện lên, thoạt nhìn hơi dữ tợn.



Trầm mặc.



Vào lúc Tiêu Cảnh Nam quay người chuẩn bị đi, Vương Như hét lên với anh: "Cảnh Nam, có chuyện gì thì phải hỏi rõ ràng ngay trước mặt mới tốt, để tránh hiểu lầm đối phương, rồi gây ra tiếc nuối không đáng có."



"Không còn sớm nữa, mẹ đi nghỉ sớm đi." Tiêu Cảnh Nam đi lên cầu thang, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn cho bà ấy.



*



Chiếc taxi dừng trước trạm buýt ủy ban nhân dân thành phố, Hứa Thư Di hoạt bát xuống xe: "Tôi đi đây, tạm biệt!"



"Tạm biệt." Mặc Tinh thản nhiên đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Cổng của ủy ban nhân dân thành phố có một người đàn ông trung niên phong độ hiên ngang, Hứa Thư Di vui sướng chạy về phía ông ấy, sau đó vô cùng thân thiết ôm cánh tay ông ấy rồi nói gì đó, sau đó hai người cùng đi vào trong ủy ban nhân dân thành phố.



Nhìn ra được là, quan hệ của hai cha con này rất tốt.



Trong mắt Mặc Tinh hiện lên một tia hâm mộ, trước kia cô và bố cũng như thế, nhưng mà... cô tự giễu cười cười, nói với bác tài: "Bác tài, đi thôi."



Mười mấy phút sau, chiếc xe dừng trước câu lạc bộ Dream, Mặc Tinh trả tiền rồi xuống xe.



Ở cửa Bắc câu lạc bộ Dream, một nam một nữ đang lôi lôi kéo kéo, cãi nhau gì gì đấy. Cái này không hiếm thấy, Mặc Tinh cũng không định để ý, cô đi thẳng vào câu lạc bộ Dream.



Nhưng mà lúc đến gần hai người kia, cô chợt nghe thấy người đàn ông kia nói một câu: "Hiểu, anh biết sai thật rồi mà, hơn nữa anh và chấm dứt hoàn toàn với cô ta rồi! Chúng ta làm lành đi, được không?"



Mặc Tinh dừng lại, nhìn về phía hai người, cô không chắc Hiểu này và Lâm Hiểu có liên quan với nhau không.



"Anh có chia tay cô ta không thì có liên quan gì đến tôi? Trịnh Băng, hai chúng ta kết thúc rồi, anh buông tay ra!" Là giọng nói của Lâm Hiểu.



Ánh sáng tối tối, nhưng có thể nhìn thấy rõ Trịnh Băng ôm Lâm Hiểu không buông tay.



Mặc Tinh mím môi, đi về phía hai người: "Lâm Hiểu."



Lúc tiếng nói vừa ang lên, tên Trịnh Băng vừa rồi vẫn đang ôm chặt Lâm Hiểu lập tức buông tay ra, kéo ra khoảng cách với Lâm Hiểu.



Đến gần, Mặc Tinh mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ người đàn ông này. Anh ta mặc hàng hiệu suốt từ đầu đến chân, gương mặt đẹp, lúc này không biết là vì ngượng hay là nguyên nhân khác, sắc mặt đỏ lên.



Chu Hiểu liếc mắt nhìn người bạn trai giữ khoảng cách nửa mét với cô ấy, gương mặt trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ mất mác: "Cô về rồi à."



"Ừ." Mặc Tinh liếc mắt nhìn người đàn ông thoạt nhìn có hơi xấu hổ, hỏi cô ấy: "Có cần giúp không?"



Không đợi Lâm Hiểu trả lời, Trịnh Băng đã sốt suột rồi: "Lâm Hiểu, anh tưởng chia tay xong thì anh sẽ vui, nhưng sau khi chia tay từng giây từng phút anh đều nhớ em. Lâm Hiểu, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, hai chúng ta tìm một chỗ nói chuyện cẩn thận được không?"



Lâm Hiểu cúi đầu nghịch ngón tay, không có lên tiếng.



"Nếu chúng ta nói chuyện cẩn thận, sau đó em vẫn không muốn làm lành với anh, anh tuyệt đối không quấy rầy em." Trịnh Băng tiến lên, dịu dàng kéo bàn tay của cô ấy: "Lâm Hiểu, cho anh một cơ hội được không?"



Lâm Hiểu cắn môi, trên gương mặt tràn ngập rối rắm, sau đó trong ánh mắt cầu xin của Trịnh Băng, cô ấy quay đầu lại nói với Mặc Tinh: "Tôi đã ra đây được một lúc rồi, Mặc Tinh, cô giúp tôi xin nghỉ với quản lý được không?"



Mặc Tinh ừ một tiếng, sau khi nói với cô ấy một câu chú ý an toàn thì đi vào câu lạc bộ luôn.



Hơn tám giờ tối, câu lạc bộ Dream đã rất đông rồi, mấy đồng nghiệp trông thấy Mặc Tinh thì bất kể là quen hay không quen thì đều lũ lượt chào cô.



Mặc Tinh nhìn vẻ mặt kiêng dè lại mang theo chút nịnh nọt cùng ghen tị của bọn họ, cô thấy buồn cười, lại cảm thấy thương hại. Cô gật đầu lấy lệ với mấy người đó, đi thẳng đến văn phòng của quản lý.



Cô gõ cửa, đợi bên trong có tiếng trả lời, cô mới đẩy cửa đi vào.



Sàn nhà văn phòng rất sạch sẽ, nhưng trên sô pha hơi bừa bộn, trong không khí còn lan tràn một cỗ mùi tanh nồng, không khó để đoán ra trong này vừa mới xảy ra cái gì.



Quản lý mới đoan chính ngồi ở văn phòng, trên mặt đeo kính đen, thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên rất bình thường.



Lúc Mặc Tinh yên lặng đánh giá quản lý mới, ông ta cũng đang đánh giá cô, dáng người khuôn mặt rất được, chỉ đứng ở đó không nói gì, nhìn không lễ phép.



Trong mắt quản lý Chu xoẹt qua một tia không thú vị, nhưng anh ta vẫn mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Tìm tôi có việc?"



"Lâm Hiểu có một số việc cá nhân cần giải quyết, tôi đến xin nghỉ giúp cô ấy." Mùi ở trong văn phòng quá buồn nôn, Mặc Tinh cố gắng kìm nén xúc động muốn nhíu mày.



"Thế à," Quản lý Chu hỏi: "Sao cô ta không tự tới xin nghỉ? Chắc không phải là đã gây ra họa gì rồi, không dám nói trước mặt tôi hả?"



Mặc Tinh thản nhiên nói: "Không, chỉ là có một chút việc riêng phải giải quyết, thời gian gấp gáp, mới bảo tôi đi xin nghỉ giúp cô ấy."



"Ồ." Quản lý Chu kéo dài âm điệu: "Thế cô tên gì?"



Mặc Tinh nói ngắn gọn: "Mặc Tinh."



"!" Quản lý Chu sửng sốt, anh ta lại nhìn cô thêm mấy cái, hóa ra cô chính là Mặc Tinh.



Mặc Tinh chờ nửa ngày không thấy câu trả lời: "Quản lý Chu?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK