Mặc Tinh im lặng.
“Hơn nữa anh ấy làm như vậy là coi tôi là lốp dự phòng mà? Tôi không chửi anh ấy là loại cặn bã đã tốt lắm rồi ấy chứ!” Lâm Hiểu trợn tròn mắt.
“Không phải.” Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc của mình, vị son môi trong miệng có chút đắng: “Nếu như là tình huống đặc biệt, nhất định phải có được sự tha thứ của anh ấy, có có cách nào giải quyết không?
Lâm Hiểu thìn thẳng vào mắt cô, sắc mặt thay đổi, mãi không nói lời nào.
“Giờ cũng muộn rồi, tôi đi tắm đây.” Không nhận được câu trả lời, ánh mắt Mặc Tinh tối sầm lại, đứng dậy đi lấy cốc đánh răng.
“Tôi có thể hỏi cô một câu trước được không?” Lâm Hiểu bước xuống giường, đứng chắn trước mặt cô, không đợi cô trả lời, cô ấy đã nói tiếp: “Nếu như tôi đoán không nhầm, trước đây cô vẫn luôn theo đuổi Tổng giám đốc Tiêu, kết quả người anh ấy thích lại là cô An. Sau đó cô khiến cô An bị thương, chọc giận Tổng giám đốc Tiêu, vì vậy cô mới bị…”
Mặc Tinh cau mày, vươn tay xoa xoa tay cô ấy: “Cô đừng đoán linh tinh, tôi đi tắm đây.”
“Nếu như tôi đoán sai, vậy thì tại sao một người bình thường như cô lại có thể quen biết được Tổng giám đốc Hạ, cô An và cả cậu An nữa? Hơn nữa, cô ở trong câu lạc bộ lúc nào cũng bị người ta nhằm vào, nhưng cô lại không hề phản kháng, cũng không nghĩ đến đổi công việc… không phải là cô không muốn đổi, mà là cô không thể rời khỏi đây, đúng không?” Lâm Hiểu lại đứng trước mặt cô, đứng im bất động, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Mặc Tinh mím môi, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Vậy cô cứ xem như vừa rồi tôi chưa hỏi gì đi.”
Như vậy xem như Mặc Tinh đã gián tiếp thừa nhận rồi.
“Vậy cô… thật sự là con gái của Mặc Vệ Quốc à? Cô cả nhà họ Mặc?” Lâm Hiểu nuốt nước bọt, nghi ngờ hỏi.
Đôi mắt Mặc Tinh tối sầm lại, trong lòng như có hàng vạn con dao đang đâm vào mình: “Bây giờ không phải nữa.”
Nhà họ Mặc không nhận cô nữa.
Lâm Hiểu lúc này vô cùng kinh ngạc, không thể tin được chuyện này, Mặc Tinh đẩy cô ấy ra, cầm cốc đánh răng, sữa rửa mặt và bông tẩy trang đi vào nhà tắm.
Lúc đang đánh răng, nhìn mình trong gương, cô mới phát hiện ra không biết được trang điểm mắt từ lúc nào, nhìn thật đậm, thật giống một chú hề.
Nửa tiếng trôi qua, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mặc Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm đi ra, thấy Lâm Hiểu vẫn chưa ngủ mà đang đứng ở cửa đợi cô.
“Mặc Tinh, tôi có vài ý kiến thế này, không biết có được không.” Hai mắt Lâm Hiểu sáng lên, so với thường ngày thì thiếu tự nhiên hơn rất nhiều, lại còn có cảm giác đang thận trọng lấy lòng Mặc Tinh.
“Cô không biết có ổn không thì đừng nói làm gì.” Mặc Tinh ném cốc đánh răng lên bàn, dừng lại một lúc mới nói: “Nhà họ Mặc đã cắt đứt quan hệ với tôi rồi.”
Cô không thể cho Lâm Hiểu bất kì lợi ích dù là thực chất hay phi thực chất, vì thế đối phương không cần thiết phải lấy lòng cô.
Lâm Hiểu không để ý đến lời cô nói: “Dù sao thì cô cũng là máu mủ ruột thịt của họ, cứ nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt như thế sap? Có thể là chuyện cô tông người ta sau đó phải đi tù khiến cho Mặc…”
Cô ấy định nói đến Mặc Vệ Quốc, nhưng nhìn vào mắt Mặc Tinh, lại thay đổi lời mình định nói ra: “Khiến cho Tổng giám đốc Mặc cảm thấy hơi xấu hổ, đợi đến khi những u uất trong lòng ông ta biến mất, nhất định sẽ cho cô quay trở lại nhà họ Mặc.”
Mặc Tinh cầm bông tẩy trang lên lau mặt, ngồi im trên giường không nói tiếng nào.
Ý tứ của Lâm Hiểu rất rõ ràng đó chính là bây giờ giúp cô, để cho cô nợ cô ấy một ân tình. Kể cả cô có nói rằng không thể khôi phục lại mối quan hệ với nhà họ Mặc, Lâm Hiểu cũng sẽ không tin lời cô nói.
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nếu không thử thì ai mà biết trước được kết quả chứ, nếu như cô thử xong lại thành công thì sao?”
Đôi lông mi mỏng manh như cánh bướm của Mặc Tinh khẽ run lên, cô nâng mi lên, nhẹ giọng nói: “Cô có gợi ý gì hay không?”
Hai người đã thảo luận rất nhiều, đến khi họ đi ngủ thì trời đã sáng. Cũng may, 3 giờ chiều cả hai người mới phải đi làm.
“Mặc Tinh, giám đốc bảo cô đến văn phòng của chị ấy một chuyến, có việc.” Cánh cửa kí túc xá mở ra, có người đi đến tìm Mặc Tinh.
Mặc Tinh lấy tăm bông lau đi vết son thừa nơi khóe môi, chậm rãi đi ra, mỉm cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé.”
Người kia vội vàng nói “không có gì” rồi nhanh chóng rời đi.
“Bây giờ cũng có nhiều người sợ cô đấy nhỉ.” Lâm Hiểu mặc áo lót mới mua, sau khi mặc lên cảm giác áo không ôm lắm, cô ấy lại cởi ra thay chiếc áo khác.
Mặc Tinh lại tiếp tục bắt tay vào việc kẻ mắt đang bị vẽ lệch, cô lau đi đường kẻ mắt rồi vẽ lại: “Vậy sao cô lại không sợ tôi?”
“Nếu như một người phụ nữ bị chồng mình bạo lực gia đình trong một gia đình, cuối cùng có một lần trong lúc sắp bị chồng đánh đến mức sắp chết, cô ấy lỡ tay giết chồng, thì như thế cô ấy cũng là tội phạm giết người. Tôi không sợ tội phạm giết người này mà tôi sợ chồng của cô ấy.” Lâm Hiểu mặc một bộ quần áo thật đẹp rồi bước xuống rồi.
Mặc Tinh mỉm cười: “Câu nói của cô nghe cũng mới lạ đó.”
“Cô nói xem giám đốc bảo cô đi làm gì?” Lâm Hiểu đi đến trước mặt cô, đổi chủ đề: “Hình như mấy lần giám đốc tìm cô đều có liên quan đến Tổng giám đốc Tiêu, cô nói xem lần này liệu có liên quan đến Tổng giám đốc Tiêu nữa không?”
Mặc Tinh hướng mắt về vị trí ban đầu, lông mi trên gương mặt xinh đẹp của cô rủ xuống: ‘Tôi không biết.”
“Những gì tối hôm qua chúng ta nói cô còn nhớ không?” Lâm Hiểu ngồi lên giường của Mặc Tinh, thận trọng hỏi.
Mặc Tinh im lặng một lúc lâu, mãi cô mới khẽ “ừ” một tiếng.
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Hiểu thấy cô thật sự nghe lời mình rồi, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sáng lên: “Những thứ gì cần tôi sẽ cố gắng chuẩn bị xong trước ngày mai, sẽ không chậm trễ cho cô sử dụng đâu.”
Mặc Tinh cau mày, híp mắt nói: “Không cần gấp gáp thế đâu, nếu như lại không được nữa, tôi sẽ… quyến rũ anh ta.”
Không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, cô đứng lên, nói: “Giám đốc còn đang đợi tôi, tôi đi trước đây.”
“Cô hãy nhớ trước mặt Tổng giám đốc Tiêu phải mềm mỏng một chút, đàn ông đều thích những cô gái nghe lời, nếu như thật sự không được thì phải làm nũng ấy. Trước đây anh ta không từ chối sự theo đuổi của cô ngay từ lần đầu, chứng tỏ anh ta vẫn còn có ý với cô.” Lâm Hiểu giữ cô lại, thì thầm dặn dò cẩn thận.
Mặc Tinh nhếch môi, “ừ” một tiếng, sau đó đi đến văn phòng giám đốc.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Vân Mân đang chống hai tay lên bàn với gương mặt rạng rỡ, hướng ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Cảnh Nam đang ngồi sau bàn giám đốc.
Không biết hai người họ đang nói chuyện gì, thế nhưng bầu không khí rất tốt, có thể nhìn thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt của họ.
Mặc Tinh vứt hết mặt mũi theo đuổi Tiêu Cảnh Nam nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh cười với mình như thế bao giờ.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng minh, cúi đầu nhẹ giọng chào hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, chị Vân Mân.”
“Cô đến rồi.” Vân Mân đứng thẳng người, lười biếng dựa vào bàn, mỉm cười hỏi: “Cô biết pha trà không?”
“Tôi biết một chút.” Tiêu Cảnh Nam thích uống trà, vì thế cô mới đi học trà đạo, thế nhưng đáng tiếc cô làm bao nhiêu việc vì anh như vậy cũng không thể sánh với vị trí của An Sơ Tuyết trong lòng anh.
Vân Mân chớp chớp mắt, vô cùng quyến rũ: “Vậy thì tốt rồi. Vừa hay nước sắp sôi, cô pha trà cho Tổng giám đốc Tiêu đi, tôi còn có chút chuyện, ra ngoài trước đây.”
“Vâng.” Thấy Tiêu Cảnh Nam không từ chối, Mặc Tinh khẽ trả lời Vân Mân, rồi đi pha trà.
Vân Mân liếc nhìn hai người họ, nở nụ cười đầy khó hiểu rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, hương trà thơm thoang thoảng lan ra khắp căn phòng.
“Tổng giám đốc Tiêu, trà của anh.” Mặc Tinh đặt trà lên bàn, cúi đầu lùi về phía sau hai bước.
Tiêu Cảnh Nam hờ hững liếc nhìn cô, nhấp một ngụm trà.
Cùng một loại trà, nhưng chỉ có cô mới có thể pha ra hương vị này.