Lục Ngôn Sầm khẽ gật đầu: "Hôm nay phải kiểm tra rồi, lát nữa đừng quên qua đó."
Cách lần kiểm tra trước còn chưa tới một tuần, anh ấy nói như vậy, rõ ràng là đang lấy cớ giúp cô rời khỏi đây.
"Cảm ơn bác sĩ Lục, đợi sau khi cùng cậu Bùi đưa những đồ này đến cho ông Tiêu xong, tôi sẽ qua." Mặc Tinh nói.
Cô hơi nắm chặt góc áo, mồ hôi trong lòng bàn tay không hề hơn lúc phải tiếp xúc đơn với Bùi Ngọc Tùng.
Sắp phải gặp ông cụ Tiêu rồi, ông ta không có dễ gạt như Bùi Ngọc Tùng! Vả lại khi đối phó với ông cụ Tiêu, còn phải đề phòng Bùi Ngọc Tùng ở bên cạnh phá đám... độ khó rất lớn.
Bùi Ngọc Tùng xách một đống đồ thực phẩm dinh dưỡng, nghe hai người nói những lời không quan trọng, vẻ mặt rất là mất kiên nhẫn: "Nói xong chưa vậy?"
"Thế cô Mặc bận đi, tôi cáo từ trước." Lục Ngôn Sầm mỉm cười với Mặc Tinh rồi rời đi.
Bùi Ngọc Tùng nhìn theo bóng lưng của anh ấy, anh ta hừ một tiếng, bực bội hỏi: "Phòng bệnh nào?"
"... Cả tầng này đều được tính luôn đó. Mặc Tinh có tâm sự, cô dừng một chút mới trả lời.
Bùi Ngọc Tùng lập tức dừng lại, anh ta híp mắt hồ ly, nghiến răng nghiến lợi: "Cô, chơi, tôi?"
"Biết ông cụ Tiêu ốm, người nhà họ Tiêu đều tới hết, buổi tối ở trong phòng bệnh tầng này." Mặc Tinh nói.
Cô vốn không biết tình huống cụ thể, những cái này là nghe Hứa Thư Di kể chuyện với cô nên cô mới biết. Hơn nữa, cô không hề biết rốt cuộc ông cụ Tiêu ở phòng bệnh nào.
Bùi Ngọc Tùng bất mãn vì cô cứ trả lời quanh co: "Tôi hỏi cô, ông Tiêu đang ở phòng bệnh nào?"
Anh ta khom lưng đối diện với cô, sau khi nhìn cô một lúc thì hỏi: "Chắc không phải cô vốn không biết ông Tiêu ở phòng bệnh nào, những điều cô nói trước đó đều là lừa tôi nhỉ?"
"Sao có thể?" Trên cánh mũi Mặc Tinh cũng đã toát ra một tầng mồ hôi, trong lúc cấp bách cô nhớ tới, bà cụ đó từng bảo cô là nhỏ tiếng một chút, bà ấy bảo ông nhà bà ấy bị ung thư phổi, ông cụ Tiêu cũng mắc ung thư phổi, hơn nữa cũng ở tầng này!
Cô giơ tay chỉ vào phòng bệnh trước mặt, rồi làm ra vẻ thoải mái: "Chính là phòng đó."
Bùi Ngọc Tùng thẳng lưng, đi tới chỗ cô chỉ nhìn lại, sau đó xách một đống thực phẩm bổ dưỡng vào phòng bệnh.
Mặc Tinh đi theo sau anh ta, cô vẫn chưa nghĩ ra từ ngữ đối phó đối phó với ông cụ Tiêu, nên cô đã bước chậm lại, rất nhanh cũng đã tới trước cửa phòng bệnh.
"Lề mề cái gì? Mau lên!" Bùi Ngọc Tùng liếc Mặt Tinh một cái, liền định đi gõ cửa phòng bệnh.
Mặc Tinh nhìn thấy động tác của anh ta, cô vô thức hô: "Đợi đã!"
Bùi Ngọc Tùng giơ nắm tay ở giữa không trung, sau đó thu về, nhìn cô với vẻ mặt hoang mang và mất kiên nhẫn.
"Sức khỏe của ông Tiêu không tốt lắm, anh tùy tiện gõ cửa đi vào, có thể sẽ làm ông ấy không vui." Lòng bàn tay Mặc Tinh toàn là mồ hôi, cô xoa vào cái váy, nhưng vừa lau khô, trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi tiếp.
Cô vẫn chưa nghĩ ra là làm thế nào đối phó với ông Tiêu.
Nếu lời nói dối của cô bị vạch trần, có thể sẽ phải đối mặt với cơn giận từ ông cụ Tiêu và Bùi Ngọc Tùng cùng một lúc!
Bùi Ngọc Tùng xách thực phẩm bổ dưỡng rồi nghiên người dựa vào tường, híp mắt nhìn Mặc Tinh, chậm rãi nói: "Có phải cô Mặc có chuyện gì giấu tôi đúng không?"
Mặc Tinh nổi da gà, hàng mi dày và cong rung rung vài cái.
Còn cứ tiếp tục ngăn Bùi Ngọc Tùng gõ cửa nữa, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ, nhưng mà không ngăn cản, xong đi vào gặp ông Tiêu cùng anh ta, có lẽ lời nói dối của cô sẽ bị vạch trần nhanh thôi...
Trước có sói sau có hổ, cô nhíu mày. Cô đang bất chấp khó khăn tính nói gì đó thì nghe thấy hai tiếng mở cửa cạch cạch liên tiếp.
Tiêu lão tam và Tiêu lão đại đi ra, hai anh em chỉ liếc mắt nhìn Mặc Tinh một cái, rồi đồng thời nhìn sang Bùi Ngọc Tùng.
Tiêu lão tam mỉm cười, giống như một trưởng bối hiền từ: "Nhóc Bùi, sao cậu lại tới bệnh viện?"
Ông ta nhìn túi thực phẩm dinh dưỡng trong tay Bùi Ngọc Tùng: "Tới thăm ông Tiêu à?"
Không đợi Bùi Ngọc Tùng nói gì, Tiêu lão tam đã nói với giọng âm dương quái khí: "Chắc không phải là nghe nói ông cụ nhà chúng tôi bị ốm, ông nội cậu bảo cậu tới bệnh viện thăm dò thông tin đấy chứ?"
Nghe hai người nói như vậy, Mặc Tinh khẽ thở phào một hơi.
Có bọn họ ở đây, có lẽ Bùi Ngọc Tùng sẽ không gặp được ông cụ Tiêu đâu! Cho dù bọn họ không ngăn được Bùi Ngọc Tùng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tranh thủ chút thời gian, cô phải nghĩ xem lát nữa đối phó với ông Tiêu thế nào.
"Chú ba Tiêu nói đùa rồi, hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, cháu thân làm vãn bối, tới bệnh viện thăm ông Tiêu một lát, cũng là chuyện thường tình, không có chuyện thăm dò thông tin đâu ạ." Bùi Ngọc Tùng nói rất lễ phép, nhưng vẫn dựa người vào tường, thái độ kiểu không để ý.
Tiêu lão đại thở dài: "Nhóc Bùi, tấm lòng của cậu nhà họ Tiêu chúng tôi đã ghi nhận rồi, nhưng dạo gần đây ông Tiêu cậu bị ốm, không tiện gặp người, mong cậu thông cảm!"
"Đến cả gặp người cũng không tiện gặp, chẳng nhẽ ông Tiêu ốm nặng lắm ạ?" Cảm thấy xách một đống thực phẩm dinh dưỡng nặng quá, Bùi Ngọc Tùng để lên xuống đất.
Nghe thấy vậy, hai anh em nhà họ Tiêu đưa mắt nhìn nhau một cái, Tiêu lão tam bực mình nói: "Cậu đang rủa ông Tiêu nhà chúng tôi hả?"
"Chú ba Tiêu nói hơi vô lý rồi đấy." Bùi Ngọc Tùng nói: "Vừa nãy chính miệng bác Tiêu nói ông Tiêu không tiện gặp người, cháu như này cũng là bình thường mà."
Sắc mặt Tiêu lão tam xanh mét, ông ta vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Tiêu lão đại kéo ông ta lại, rồi cười tủm tỉm nói: "Lời tôi nói có ý khác, ông Tiêu cậu không gặp vấn đề gì lớn, chẳng qua là cơ thể không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi tốt mà thôi."
Mặc Tinh cúi đầu, cô chỉ mặc chiếc váy dạ hội, lúc này người đang lạnh run, ngay cả mũi cũng đã đỏ vì lạnh.
Cô xoa xoa cánh tay bị lạnh mấy cái, ngón tay mang theo một chút run rẩy.
Hai anh em nhà họ Tiêu đã nói đến thế này rồi, nếu Bùi Ngọc Tùng vẫn ngoan cố muốn đi vào thăm ông cụ Tiêu, chắc chắn chuyện của cô sẽ bị lòi ra!
Qủa nhiên.
"Thật ra cũng không phải là cháu nhất quyết muốn gặp ông Tiêu, chỉ là giữa người của cháu và người của ông Tiêu có một chút hiểu lầm vì cô Mặc, lần này cháu tới là muốn tới giải thích riêng với ông Tiêu." Bùi Ngọc Tùng nói.
Trong lòng Mặc Tinh lộp bộp một chút, không biết Bùi Ngọc Tùng nói như vậy liệu có được cho phép vào phòng bệnh của ông Tiêu không...
Tiêu lão Tam hừ mạnh một tiếng: "Kiếm lắm cớ như vậy, chẳng phải là người của nhà họ Bùi các cậu phái cháu tới xem xét tình hình à? Đồ thì để lại, người thì đi đi, đừng có mà diễn cái trò mèo này trước mặt tôi nữa!"
Sắc mặt Bùi Ngọc Tùng có chút khó coi: "Nhưng mà..."
"Nếu cậu còn không đi, thì đừng trách tôi gọi người ném cậu ra ngoài!" Tiêu lão tam gằn từng tiếng.
Mặc Tinh cúi đầu, liếm cánh môi khô khốc.
Hy vọng cứ như này rồi đuổi Bùi Ngọc Tùng đi, như thế thì cô cũng không cần nghĩ cách lấp liếm trước mặt ông Tiêu và Bùi Ngọc Tùng nữa!
Thế nhưng, cuối cùng sự việc lại không như mong muốn.
"Ở đây ầm ĩ cái gì vậy?" Cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Tiêu quấn băng vải màu trắng trên cổ, sắc mặt âm trầm đi ra.