“Không.” Tần suất chớp mắt của Mặc Tinh nhanh hơn bình thường rất nhiều, lòng bàn tay cô cũng ướt đẫm mồ hôi: “Một cô bạn trong câu lạc bộ thất tình, cô ấy uống rượu ở đây rồi ngủ thiếp đi luôn rồi.”
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó chợt mỉm cười, buông cô ra, cũng không biết anh làm vậy là có tin lời cô nói hay không.
Một lúc sau, anh nói với cô: “Có người đang ngủ ở bên trong thì tôi không vào nữa, cô chuyển một cái ghế ra đây đi.”
Mặc Tinh khẽ “ừ” một tiếng, khi cô vào trong cô mở cửa rất bé, thế nhưng khi cô phải chuyển ghế ra ngoài nên phải mở cửa rộng hơn.
Khi cánh cửa đóng lại, cô tự nhiên nhìn Tiêu Cảnh Nam vài lần. Từ phía của anh, có lẽ không nhìn thấy người nằm trên giường bệnh… đâu nhỉ?
Thu lại mọi hành động của cô trong mắt, Tiêu Cảnh Nam hơi nheo mắt lại, khẽ cắn môi dưới.
Mặc Tinh đặt ghế ở đằng sau lưng anh, lùi lại về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Nếu như Tổng giám đốc Tiêu không còn việc gì khác, tôi vào trong trước đây.”
Ở bên cạnh anh như thế, đối với cô cũng chẳng khác gì việc phải ăn thạch tín.
“Ngồi đi.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh cau mày, rồi lại nhanh chóng thả lỏng: “Tổng giám đốc Tiêu ngồi đi, tôi đứng là được rồi.”
Cô không biết lời nói của Tiêu Cảnh Nam có ý gì, thế nhưng chắc chắn không thể nào là anh đang thương xót cô được.
Tiêu Cảnh Nam gõ ngón tay lên lưng ghế mấy lần liền, giọng nói trầm ấm hơn lúc trước: “Ngồi xuống đây.”
“… Được thôi.” Mặc Tinh khó nhọc bước mấy bước đến trước chiếc ghế rồi ngồi xuống. Thế nhưng lưng của cô căng cứng, mông cũng chỉ ngồi được một bên, ngón chân phải của cô hướng ra ngoài, sẵn sàng đứng lên rồi rời đi bất cứ khi nào.
Các bóng đèn trong hành lang đều sáng rực, nhưng không hề ấm áp. Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt Mặc Tinh khiến khuôn mặt cô tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
“Có thể khiến một người đàn ông mới gặp cô vài lần mở miệng kêu cứu giúp cô, Mặc Tinh, thủ đoạn của cô giỏi thật đấy.” Tiêu Cảnh Nam đứng phía sau lưng cô, hai tay đặt lên tay vịn ghế, như thế đang ôm cô vào lòng mình,
Mặc Tinh không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, mà chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm của anh đang phả vào gáy mình, khiến cô cảm thấy lạnh đến thấu xương mà không tài nào giải thích nổi.
Thần kinh cô vô cùng căng thẳng, một lúc lâu sau, cô mới nhận ra anh đang nói đến ai: “Tổng giám đốc Tiêu quá khen rồi, anh Trương nói đỡ cho tôi hoàn toàn là do nể mặt cô Hứa, anh ấy không liên quan đến tôi nhiều lắm.”
“Cô gái đó thật sự rất quan tâm đến cô.” Tiêu Cảnh Nam buông tay khỏi tay vịn ghế, đứng thẳng người, giọng nói lạnh lùng hơn trước đó rất nhiều: “Thế nhưng tôi đã nói với cô từ lâu rồi nhỉ, không một ai có thể giúp đỡ cô đâu.”
Hai tay Mặc Tinh nắm chặt vào nhau, cô đau lòng nhắm mắt lại: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tiêu nhắc nhở, tôi cũng không dám mơ tưởng hão huyền.”
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.” Tiêu Cảnh Nam đi vòng qua người cô, bước về phía thang máy.
Mặc Tinh nhìn bóng dáng anh đổ xuống mặt đất, những hận thù điên cuồng chảy trong máu cô, huyết quản như sắp vỡ ra nhưng không có nơi nào để giải tỏa.
Trước đây khi người ta nói cô được sinh ra trong một gia đình có tiền, có quyền thế, có địa vị như nhà họ Mặc khiến cho họ ghen tị, cô đã nói gì? Ghen tị cái quái gì, dù có tiền, có quyền, có địa vị cũng không có được tình yêu của Tiêu Cảnh Nam, có tác dụng quái gì đâu chứ!
Kết quả là cô đã bị thực tế tát một cái thật đau vào mặt, quyền lực của anh ràng buộc cô, đến cả cái chết đối với cô cũng là mộng tưởng hão huyền, mỗi ngày cô đều phải vật lộn trong cuộc sống khó nhọc…
Tinh!
Tiếng thang máy vang lên, Tiêu Cảnh Nam bước vào thang máy.
Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chớp chớp mắt, sau đó một bước đi một bước nghỉ quay đem ghế vào phòng bệnh. Trong phòng, mùi rượu và mùi thuốc khử trùng trộn lẫn vào nhau, xộc vào mũi cô.
“Con mẹ nó, cái loại người toan tính…” Mặc Lôi nhân mặt lại, đạp chăn xuống đất, miệng chửi rủa cái gì đó, lúc khóc lúc bật cười.
Mặc Tinh bước tới nhặt chăn bông lên, đắp cho anh ấy rồi ngồi xuống giường bệnh.
Có lẽ là do lần đầu tiên uống rượu, cũng có thể là do uống quá nhiều, Mặc Lôi đã trằn trọc suốt cả đêm, vừa nôn mửa vừa làm ầm, mãi đến nửa đêm mới dừng lại.
Trong thuốc Mặc Tinh truyền có thành phần thuốc ngủ, thêm nữa chăm sóc anh trai quá mệt mỏi, cô vừa nằm lên giường chưa bao lâu đã ngủ thiếp đi.
…
Trời xanh mây trắng, trời thu trong xanh cao vút.
Dưới tán cây nơi trường học, An Sơ Tuyết mặc một bộ váy trắng với áo choàng đen, mái tóc đen buông dài, dịu dàng và vô cùng xinh đẹp.
Người đến người đi, ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn cô ta.
Mặc Tinh mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn, đeo tai nghe phiên bản giới hạn, ngậm kẹo cao su trong miệng, lắc đầu theo điệu nhạc, vui vẻ nói: “Có chuyện gì thế? Sao phải gọi tớ ra ngoài một mình thế này?”
Chưa kịp đợi An Sơ Tuyết trả lời, cô đã thổi bong bóng lớn, cười thật tươi: “Cậu muốn tặng quà sinh nhật cho tớ nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy cậu tặng gì, đúng không nào?”
“Sinh nhật vui vẻ, chúc tiểu công chúa Mặc Tinh của chúng ta năm nào cũng xinh đẹp như tuổi 18, càng lớn càng đẹp!” An Sơ Tuyết cười híp mắt, đưa cho cô một hộp quà được đóng gói đẹp mắt.
“Gì đây?” Mặc Tinh cầm hộp quà, định mở ra: “Tớ đã đủ xinh đẹp rồi, còn đẹp thêm nữa thì trời đất oan thán người người ghen tị mất, hay là cậu chúc tớ mau được kết hôn với Cảnh Nam rồi sinh ra mấy đứa trẻ mập mạp là được!”
Ánh mắt An Sơ Tuyết tối sầm lại, cô ta ngăn tay Mặc Tinh lại: “Cậu về nhà hẵng mở quà.”
“Còn thế nữa!” Mặc Tinh ôm hộp quà vào lòng, nháy mắt với cô ta: “Tôi nay cậu đừng trang điểm đẹp quá nhé, cậu sẽ chiếm spotlight của tớ mất. Tối nay Cảnh Nam sẽ cầu hôn tớ đó!”
Nói xong, cô đeo tai nghe lên, ngân nga một ca khúc.
Mặc Tinh đi chậm lại mấy bước, nắm lấy tay cô từ phía sau: “Mặc Tinh, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Mặc Tinh tháo tai nghe xuống, dựa vào gốc cây, thổi ra bong bóng lớn.
An Sơ Tuyết cắn môi, ánh mắt sáng lên: “Tớ cũng thích anh Cảnh Nam nhiều năm rồi, rất rất thích.”
Bong bóng vỡ ra, khuôn mặt của Mặc Tinh dính đầy kẹo cao su, trông có chút buồn cười.
An Sơ Tuyết, người bạn thân thiết nhất của cô, lại nói thích Tiêu Cảnh Nam? Hơn nữa còn rất rất thích?
“Vốn dĩ tớ định giữ mãi tình yêu dành cho anh Cảnh Nam trong tim mình, không nói cho ai biết. Thế nhưng kể từ hai tháng trước, vào khoảnh khắc tớ biết cậu và anh ấy sẽ đính hôn trong tiệc sinh nhật của cậu, cả đêm tớ không thể nào chợp mắt được, mỗi giờ mỗi phút tớ đều sống trong dày vò.” Quầng thâm dưới mắt An Sơ Tuyết không nhìn rõ lắm, thế nhưng đủ để cho thấy cô ta đang mệt mỏi.
Mặc Tinh kẹp hộp quà dưới nách, dùng tay còn lại ngây ngốc gỡ kẹo cao su dính trên mặt, đầu ngón tay khẽ run rẩy: “Vậy cậu đã quyết định không nói cho ai biết, tại sao lại nói với tớ?”
“Tình yêu của tớ dành cho anh Cảnh Nam không kém cậu, có thể còn hơn cậu nữa.” An Sơ Tuyết nhìn cô, rồi chỉ vào trái tim nói: “Tình yêu đó tớ đã ôm trong lòng quá lâu rồi, tớ không thể kìm nén được nữa.”
Kẹo cao su dính vào mặt quá chặt, Mặc Tinh không thể nào gỡ ra được, khuôn mặt cô ngày càng tái nhợt, nhìn khá buồn cười.
Cô bỏ cuộc với kẹo cao su dính trên mặt, nhìn An Sơ Tuyết nói: “Vậy nên?”