Mục lục
Xin Hãy Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cháu nói như thế ý là chú nhiều chuyện rồi.” Khóe môi ông An khẽ cong lên, thế nhưng ánh mắt không có chút ý cười nào.



Tiêu Cảnh Nam cũng chỉ uống rượu chứ không nói gì, xem như là anh ngầm thừa nhận.



“Hiếm khi thấy cháu quan tâm một người như vậy.” Ông An thở dài, câu nói đầy ý tứ: “mẹ cháu và dì Lâm của cháu có chút lục đục, bà ấy cứ đứng về phía Mặc Tinh cũng đành chịu, mà cháu cũng thế này… không ổn lắm nhỉ.”



Nếu như hai nhà Tiêu, An kết hôn thì Mặc Tinh coi như là kẻ thù của nhà họ An, người của nhà họ Tiêu nhiều lần ra mặt thay cho Mặc Tinh, ít nhất thì từ góc nhìn của người ngoài, nhà họ Tiêu làm việc quả thật không đúng đắn.



“Tai nạn xe hai năm trước, người đứng ngoài có thế không hiểu rõ, thế nhưng chú không cần thiết phải giả vờ mình không hiểu đâu. Người chịu tính toán, chịu thiệt thòi là cháu chứ không phải nhà họ An, cô chú cũng không cần phải ba ngày bảy bận đến trước mặt cháu tìm sự đồng tình với tư cách là người bị hại như thế đâu.” Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày, nâng ly rượu vang đỏ lên, trên mặt anh hiện rõ vẻ tức giận không thể kìm nén được.



Ông An nhướng mày, vẻ mặt bối rối xen lẫn bực bội: “Cái gì mà giả vờ không hiểu? Cháu đang nói tai nạn xe năm đó là nhà họ An tự biên tự diễn sao?”



Cuối câu, giọng ông ta to hơn.



“Đúng hay là không đúng thì trong lòng chú An cũng tự biết rõ.” Hai năm trước, lúc nào nhà họ An cũng lấy chuyện này ra để nói, để bắt Tiêu Cảnh Nam đính hôn với An Sơ Tuyết. Thế nhưng, lòng kiên nhẫn của anh cũng cạn dần.



Ông An trực tiếp nhìn thẳng vào mặt anh, gầm lên: “Cảnh Nam, cháu đừng quên, năm đó phía cảnh sát đến cũng nói rằng toàn bộ chứng cứ đều chắc chắn.”



“Ồ!” Tiêu Cảnh Nam cười lạnh: “Nếu như chú nhất định phải giả bộ không biết, cứ một mực thảo luận với cháu chuyện này, thì cháu xin thất lễ đi trước đây.”



Nói xong, anh đặt ly rượu đã uống cạn xuống bàn, quay đầu bỏ đi.



Ông An vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt thay đổi, thế nhưng cuối cùng vẫn bước nhanh vài bước, ngăn anh lại, cười nói: ‘Được rồi, cháu không thích nói đến chuyện này thì chúng ta không nói chuyện này nữa.”



Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt trở lại như bình thường, thế nhưng anh vẫn không nói gì.



“Chú già rồi, sức lực cũng không bằng bọn trẻ các cháu nữa, ngồi xuống rồi nói chuyện.” Ông An đi vòng qua Tiêu Cảnh Nam, ngồi xuống ghế trống phía sau anh.



Tiêu Cảnh Nam cũng ngồi xuống cùng ông ta: “Có chuyện gì chú cứ việc nói thẳng, cháu không có nhiều thời gian đâu.”



“Cảnh Nam, hai năm nay cháu vẫn không đồng ý đính hôn với Sơ Tuyết, có phải vì trong lòng cháu đang nghĩ đến người khác không?” Ông An nói.



Nhiệt độ trong đại sảnh hơi cao, Tiêu Cảnh Nam cởi áo khoác ngoài, đặt lên lưng ghế: “Chỉ là cháu không muốn ở bên cạnh một người phụ nữ quá toan tính mà thôi.”



“Giả sử như tai nạn năm đó là do Sơ Tuyết tự biên tự diễn, con bé có làm ảnh hưởng đến lợi ích của cháu không? Có làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Tiêu không?” Ông An nói: “Không tổn hại đúng không? Sao cháu cứ phải đặt chuyện này lên hàng đầu thế?”



Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Cách chú An xóa tội cho con gái mình cũng đặc biệt thật đấy!”



“Không phải là xóa tội cho Sơ Tuyết, chỉ là chú muốn cháu tránh đi những con đường ngoằn ngoèo thôi.” Ông An gõ ngón tay lên bàn, nói với giọng điệu của một người từng trải: “Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cháu luôn thuận buồm xuôi gió, có thể lần này cháu đã bị Sơ Tuyết tính kế, trong lòng khó mà vượt qua rào cản này nên mới…”



Tiêu Cảnh Nam ngắt lời ông ta, thờ ơ nói: “Vậy là chú An thừa nhận Sơ Tuyết tính kế cháu rồi?”



Ông An dừng lại một chút, không trả lời anh mà tiếp tục nói: “Cảnh Nam, đừng vì sự cao ngạo, ngông cuồng của tuổi trẻ mà phá hủy con đường phía trước. Con bé Sơ Tuyết nó tính toán nhiều một chút, thế nhưng trước giờ nó chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cháu hay là nhà họ Tiêu, như vậy là được rồi.”



“Trước giờ cháu chưa bao giờ nghĩ tương lai của cháu phải do một cô gái khác mang lại.” Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm vào ông ta, giọng nói đầy ẩn ý: “Cháu không giống với chú An.”



Ông An dường như đã hiểu ra ẩn ý của anh: “Cháu là con cháu nhà họ Tiêu, năng lực vượt trội, thế nhưng không được sự nhìn nhận của ông nội, cổ phần của cháu trong công ty cũng không thể sánh với mấy đứa con nhà chú ruột cháu được. Phải không?”



“Vậy nên?” Tiêu Cảnh Nam vắt hai chân lên nhau, một tay chống lên lưng ghế, để lộ ra xương quai xanh rõ nét và cơ ngực săn chắc dưới lớp áo sơ mi mở hờ.



Ông An: “Ông nội cháu rất thích Sơ Tuyết, nếu như cháu cưới Sơ Tuyết, con bé có thể giúp cháu nói vài câu hay ho trước mặt ông nội. Hơn nữa, nếu như cháu hành động đủ nhanh, kết hôn cùng Sơ Tuyết rồi sinh cho ông nội cháu đứa chắt nội đầu tiên, ông nội cháu nhất định sẽ cho đứa bé không ít cổ phần.”



Ông ta nói dông dài một lúc lâu, Tiêu Cảnh Nam trực tiếp dùng một câu để tổng kết lại: “Chú đến đây để giục cháu đính hôn với Sơ Tuyết?”



“… Đúng thế.” Ông An hơi dừng lại, gật đầu xác nhận.



Tiêu Cảnh Nam khẽ cười một tiếng, đứng dậy, cầm áo khoác lên: “Cháu vẫn nói câu này thôi, nếu như chú dì nóng lòng thì cứ tìm một người khác kết hôn với Sơ Tuyết đi.”



Anh mặc áo vest rồi quay lưng bỏ đi, không cho ông An cơ hội nói chuyện.



Nụ cười trên mặt ông An biến mất, ông ta cầm ly rượu vang đỏ lên, một hơi uống cạn ly rồi lại đặt lên bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc không hiểu chuyện, chết tiệt!”







Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật mới bắt đầu được hai tiếng, nhân vật chính rời đi cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của khách mời.



Sau khi Tiêu Cảnh Nam nói chuyện với ông An xong, anh gặp Trương Hàn trong bộ veAn Sơ Tuyết trắng, còn có cả Hứa Thư Di đang bám theo anh ta giống như một chú gấu koala.



“Con bé này cứ đòi tôi cho đến đây tìm cô Mặc, thế nhưng tôi và con bé đi tìm hai vòng rồi không thấy. Tôi còn hỏi mấy người bên cạnh, họ đều nói không biết, nên chỉ đành đến đây tìm cậu thôi.” Trương Hàn bất lực nói.



Tiêu Cảnh Nam xoa lông mày, dồn sức nói hai chữ: “Đi rồi.”



“Đi rồi? Không phải cô ấy là nhân vật chính sao? Sao cô ấy lại đi rồi? Bây giờ cô ấy đi đâu rồi?” Hứa Thư Di buông Trương Hàn ra, lúc này đã quên mất sự sợ hãi, hỏi một loạt với đôi mắt trợn trừng.



Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn cô ấy.



Hứa Thư Di đang đứng thẳng lưng lập tức cong lưng lại, trốn phía sau Trương Hàn.



“Tôi không biết.” Tiêu Cảnh Nam hơi nhíu mày, ngồi xuống ghế, nhét một miếng snack vào miệng, chậm rãi nhau.



Hứa Thư Di lập tức buồn bã, sau đó lén liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, giữ chặt bụng, hét lên mấy tiếng: “Thầy ơi, con đến tháng rồi, con đi trước đây!”



Trương Hàn: “…”



Trương Hàn nhìn thẳng vào cô ấy.



“Thầy ơi, quà, quà này, thầy tặng quà cho Mặc Tinh nhé!” Hứa Thư Di ôm bụng chạy nửa đường rồi quay lại, nhét món quà vào tay anh ta, sau đó ôm bụng kêu la, rời đi trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.



“Tính cách của con bé là vậy đấy, thật buồn cười.” Trương Hàn đẩy cặp kính gọng vàng lên, sau đó liếc nhìn Tiêu Cảnh Nam: “Tâm trạng không tốt à?”



Tiêu Cảnh Nam cầm lấy khăn giấy, lau khóe miệng: “Lúc cậu huênh hoang khoác lác cũng vậy.”



“Thì sao chứ, con bé nhà tôi dính lấy tôi, tôi rất vui vẻ.” Trương Hàn nghịch món quà trong tay, nở nụ cười tươi rói: “Trước đây Mặc Tinh trêu cậu, cậu cũng rất vui vẻ mà?”



Nghe vậy, Tiêu Cảnh Nam mím chặt môi, trong mắt anh thoáng hiện lên sự lạnh lùng: “Trước nay tôi chưa từng nói cô ta trêu tôi, tôi cảm thấy vui vẻ.”



Trương Hàn thở dài, quay lại chủ đề vừa rồi: “Nhà họ An khốn khiếp kia vẫn không buông tha cho cậu, tệ thật đấy!”



Trương Hàn đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam, trừng mắt hỏi: “Cảnh Nam, bọn họ lại giục cậu đính hôn à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK