Cô quay đầu lại nhìn Lục Ngôn Sầm, cô nói: "Thím Lưu luôn nhắc tới anh, anh có rảnh thì đi thăm thím ấy, tôi xin phép vắng mặt trước."
"Tạm biệt." Lục Ngôn Sầm mỉm cười, đưa danh thiếp cho Thủy Thanh Lan, cô ấy đang nhìn anh ấy với ánh mắt sáng rực.
"Nếu cô Mặc cần tôi, tất nhiên là tôi không thể chối từ. Tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi." Lục Ngôn Sầm nhìn thoáng qua Mặc Tinh đang có sắc mặt khó coi, rồi dịu dàng trả lời vấn đề trước đó của Thủy Thanh Lan.
Thủy Thanh Lan mỉm cười nhận tấm danh thiếp: "Thế, cảm ơn anh Lục nhé."
Nói xong, cô ấy và Mặc Tinh cùng đi vào viện.
Đợi sau khi Lục Ngôn Sầm cũng rời đi, Tiêu Cảnh Nam mới đi ra từ trong một chỗ tối của bệnh viện, anh nhìn theo hướng mà Mặc Tinh rời đi, con ngươi tối tăm không rõ.
Anh đã đến đây được một lúc rồi, vừa nãy lúc Mặc Tinh xảy ra tranh chấp với An Thiếu Sâm, anh cũng ở đây.
Nhưng lần này, nhìn từ cách chung sống của Mặc Tinh và An Thiếu Sâm, thì cô cũng không có ý nghĩ yêu thương đối với người sau, vậy một màn anh nhìn thấy vào hai năm trước phải giải thích thế nào?
Anh đã hiểu nhầm Mặc Tinh thật rồi, chuyện đó còn có ẩn tình khác, hay là... Mặc Tinh giống bố anh, khi trong lòng yêu một người, vẫn có thể không hề đắn đo mà mập mờ không rõ với người khác?
Yết hầu Tiêu Cảnh Nam chuyển động, nơi lồng ngực một cục bông tẩm nước bịt lại, bực bội, bế tắc mà áp lực. Anh mím môi, hơi lộ ra vẻ phiền chán cởi hai cái cúc áo sơ mi ra, nhưng cảm giác đè nén nơi lồng ngực lại không vì thế mà giảm bớt nửa phần.
Nếu như thật sự là anh đã hiểu nhầm Mặc Tinh, vậy những chuyện mà anh làm hai năm nay... Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, trái tim âm u như bóng đêm đêm nay vậy, cho dù có đèn, cũng không thể chiếu sáng.
Mà một loại kết quả khác: Cảnh mà anh bắt gặp kia là sự thật.
Nhưng kết quả này, cũng chưa chắc có thể làm cho tâm tình của anh tốt lên bao nhiêu.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nắm chặt nắm đấm, anh để ý chuyện Mặc Tinh có phản bội anh không đến vậy, suy cho cùng là anh nghĩ giống như trước đây, anh không thể tha thứ cho sự phản bội của người khác, hay là...
Cổ họng anh có hơi căng thẳng, trái tim cũng đập nhanh hơn ngày thường rất nhiều, giống như Trương Hàn và mẹ nói, anh thích Mặc Tinh?
*
Mặc Tinh mở cửa phòng bệnh ra, lúc nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, cô mím môi, ánh mắt u ám...
Anh trai cô đang nằm trên giường bệnh giống như lúc trước, sắc mặt không tốt lắm.
Còn mẹ cô thì ngồi trên giường bệnh của cô, vành mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng trên mặt đã mang theo ý cười, bà ấy đang ôn hòa nhã nhặn nói gì đó với bố cô, thoạt nhìn đã hòa thuận rồi.
Thủy Thanh Lan đi đằng sau cô đã bước vào phòng bệnh, khi cô ấy nhìn rõ tình huống bên trong thì vẻ mặt cũng hơi phức tạp.
"Cô về đúng lúc lắm, tôi có chuyện cần nói với cô." Thấy Mặc Tinh đi vào, Mặc Vệ Quốc nhìn về phía cô, điều chỉnh vẻ mặt, mặc dù giọng điệu không tính là quá tốt, nhưng đã tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian trước.
Nhưng Mặc Tinh không hề cảm kích, trái lại cô cảm thấy ghê tởm: "Xin lỗi tổng giám đốc Mặc, tôi không muốn nghe."
Nói xong, cô ngồi lên giường, sau đó nằm xuống, đưa lưng về phía ông ta.
Mặc Vệ Quốc hơi đổi sắc mặt, ông ta đang định mắng cô, thì bị Vu Tĩnh Vận ở bên cạnh nhíu mày ngăn cản.
"Một đứa con gái, một đứa con trai, đứa nào cũng không đỡ lo được, toàn là bà nuông chiều đấy!" Mặc Vệ Quốc vung cánh tay, lạnh mặt nói.
Thấy vậy, Thủy Thanh Lan hơi kinh ngạc, trước đây bố chồng nói một là một, mẹ chồng chưa bao giờ ngăn cản, ngăn cản thì bố chồng cũng chẳng bao giờ nghe. Nhưng lần này, sau khi hai người cãi nhau, hình như đã có gì đó thay đổi.
"Tinh Tinh." Vu Tĩnh Vận đi tới trước mặt Mặc Tinh, cẩn thận nói: "Mẹ đã thương lượng xong với bố con rồi, đợi con xuất viện, thì có thể về sống ở nhà họ Mặc."
Mặc Tinh nhắm mắt không lên tiếng.
"Tinh Tinh?" Vu Tĩnh Vận lại cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng, đôi mắt sưng đỏ nổi ra một tầng nước mắt: "Có phải con..."
Thủy Thanh Lan quét mắt nhìn Mặc Tinh đang khẽ nhíu mày, cô ấy cắt ngang lời nói của bà ấy: "Mẹ, Tinh Tinh đã làm hai lần phẫu thuật liên tiếp, em ấy đã mệt lắm rồi. Chúng ta đi về trước đi, để em ấy nghỉ nghơi."
"Hừ!" Không đợi Vu Tĩnh Vận trả lời, Mặc Vệ Quốc đã hừ mạnh một tiếng: "Người lớn hỏi cũng không trả lời, toàn chiều nó rồi ra tật xấu đấy! Nếu nó còn cứ giả vờ ngủ không trả lời, thì đừng bước chân vào cửa nhà họ Mặc nữa!"
Vu Tĩnh Vận quýnh lên, nước mắt liền chảy xuống hai má: "Vệ Quốc, ông ông sao ông có thể nuốt lời hả? Vừa nãy chúng ta đã bàn xong rồi mà!"
Kẽo kẹt.
Ván giường bệnh vang lên một tiếng, Mặc Tinh bất ngờ ngồi dậy, trên mặt một mảnh âm trầm, ngay cả vết sẹo ở đuôi lông mày cũng nhiễm một chút lệ khí.
"Tinh Tinh, con tỉnh rồi thì tốt." Vu Tĩnh Vận đánh giá sắc mặt của cô, đắn đo chọn lọc từ ngữ kỹ càng: "Mẹ và bố con đã bàn xong rồi, đợi con ra viện, con lại có thể về sống ở nhà họ Mặc một lần nữa."
Mặc Tinh không trả lời, cô chỉ à nhẹ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ.
"Mày đừng có mà âm dương quái khí nữa!" Mặc Vệ Quốc không nhịn được, lớn tiếng quát: "Vừa nghe được là không cho mày về nhà họ Mặc, mày liền không giả vờ ngủ nữa, tao còn không rõ tâm tư của mày chắc? Cái chiêu muốn chống cự nhưng vẫn nhận này vô nghĩa thôi, nếu mày đồng ý, tao có thể không so đo hiềm khích trước kia, cho mày về nhà, nếu..."
Mặc Tinh cười gằn cắt ngang lời ông ta: "Không cần tổng giám đốc Mặc không so đo hiềm khích trước kia, tôi không phải người của nhà họ Mặc, không xứng đi vào cửa nhà họ Mặc."
Nghe vậy, Vu Tĩnh Vận há miệng vài lần muốn nói chút gì đó, nhưng lại không nói ra được một chữ nào, nướt mắt rơi lả tả.
Đứa con gái mà bà ấy mang thai mười tháng đẻ ra, rốt cuộc hận bà ấy cỡ nào vậy?
"Mày..." Mặc Vệ Quốc bị Mặc Tinh nói cho á khẩu, sắc mặt đỏ bừng.
Mặc Tinh không có kiên nhẫn nghe ông ta trách mắng mình, cô bực mình cắt ngang lời ông ta: "Đừng cho là ông kinh lắm! Ông bất ngờ đổi ý cho tôi về nhà họ Mặc, chẳng qua là bởi vì ông cảm thấy thái độ của tổng giám đốc Tiêu dành cho tôi đã có thay đổi, ông cho rằng tôi lại có tác dụng rồi, đúng không?"
"Mày... mày quả thực không thể nói lý!" Mặc Vệ Quốc bị nói trúng tim đen, gương mặt lúc xanh lúc đỏ, giống như bảng màu bị đổ vậy.
Vu Tĩnh Vận mở to mắt nhìn ông ta, vẻ mặt biến ảo bất định, như là đột nhiên biết được bí mật gì đó vậy.
"Tôi khuyên ông đừng phí công suy nghĩ nữa, tôi không có khả năng trở về nhà họ Mặc cùng ông, cho dù tôi có về nhà họ Mặc cùng ông thật, thì tôi cũng không thể ngu như trước kia, bị ông lợi dụng khắp nơi."
"Hơn nữa, không có khản năng tổng giám đốc Tiêu thích tôi đâu, trong lòng anh ta, tôi làm gì cũng sai hết. Như vậy, ông còn muốn cho tôi về nhà họ Mặc nữa không?"
Mặc Tinh mặt không chút thay đổi nói, cô đã phá hỏng mọi suy tính của Mặc Vệ Quốc. Ông ta xanh mặt chỉ tay vào cô, một tay còn lại ôm ngực, thở hổn hển, trên trán liên tục đổ mồ hôi, cứ như thể giây tiếp theo ông ta sẽ tức quá mà chết vậy.
Nhưng lần này, không ai để ý đến ông ta hết, ngay cả Vu Tĩnh Vận cũng chỉ nhìn ông ta với vẻ mặt phức tạp, nhưng không có ý định tiến lên giúp đỡ ông ta.
Mặc Tinh nhếch môi, chế nhạo: "Ông dùng chiêu này dọa tôi cũng vô ích thôi, tôi cũng biết, chỉ là bệnh của tôi khác với bệnh mà ông phát."
"Mày, con nghịch... nghịch nữ này..." Mặc Vệ Quốc thở hổn hển, sắc mặt xanh mét vì thở dồn dập mà đỏ lên: "Có phải mày muốn... làm tao tức chết đúng không, rốt cuộc mày có... có khụ khụ lương... tâm không vậy..."
Cuối cùng, Vu Tĩnh Vận vẫn không thể nào ác được, bà ấy khẩn trương lấy thuốc ra, để vào bên miệng Mặc Vệ Quốc, sau đó khuyên Mặc Tinh: "Tinh Tinh, con nói ít đi hai câu đi, làm bố con tức giận, thì con được lợi gì chứ? Đến lúc đó mang cái danh là một đứa con gái bất hiếu, thì sao lấy chồng được đây?"