"Không phải hai người bọn họ là bạn bè sao? Làm sao Mặc Tinh có thể ra tay độc ác như vậy được?"
"Cho dù không phải là bạn bè, cô ta cũng không được ra tay độc ác như thế, đây … đây chẳng phải là đang cố ý muốn giết người sao?"
"Cũng chẳng có gì là lạ, cô ta giống hệt anh trai, không lo học hành tử tế, lại suốt ngày bắt nạt bạn bè, vốn dĩ cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Nếu không phải nhà họ Mặc giàu có quyền thế, hai anh em bọn họ sớm đã bị tống vào tù rồi!"
Vài người đang đứng đợi ở trước cửa thang máy của khách sạn, họ cũng như những người khác cứ thế liếc nhìn cô, miệng không ngừng bàn tán.
Mặc Tinh không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cô cảm thấy đám người đó đang chỉ trích và cười nhạo cô. Mặt cô tái nhợt, cô quyết định lách người qua, đi sang thang bộ ở bên hông.
Cầu thang tối om cùng với tiếng giày cao gót vang lên, đèn cảm ứng khi có tiếng động cũng đã sáng lên, nhưng khi cô đi tới được vài bước, bóng tối một lần nữa lại bao trùm lấy cầu thang.
Cầu thang cứ thế chập chờn tối rồi lại sáng, giống hệt như cơn ác mộng mà cô gặp phải, cô có chạy mãi cũng không thoát khỏi nó.
Bịch!
Mặc Tinh bị trượt chân, ngã lăn xuống cầu thang, lăn khoảng hai ba bậc thì dừng lại, may là trên người cô không bị thương tích nào lớn.
Khi không có âm thanh, đèn ở cầu thang lại tắt ngọm, tối om, bốn phía đều là một màu đen, tĩnh lặng không chút tiếng động.
Có tiếng giọt nước rơi yếu ớt, rồi âm thanh ấy trong bóng tối tĩnh lặng dường như càng lúc càng nhanh, nghe càng lúc càng rõ hơn.
Mặc Tinh ngồi bệt xuống, trong bóng tối, không biết từ lúc nào nước mắt đã giàn giụa trên má. Cô khịt mũi, dùng vạt váy lau đi nước mắt, thẫn thờ nhìn khoảng không gian tối đen phía trước, không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện.
Lạnh lẽo.
Mặc dù cầu thang rất lạnh, nhưng cũng không thể lạnh bằng trái tim con người.
Giả sử nếu cô chết ở đây, người phát hiện ra xác cô có lẽ sẽ là cô lao công.
Mặc Tinh vòng hai tay, rồi chống cằm xuống đầu gối, xương cốt cô lúc này đau nhức kinh khủng.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến, sau khi ra tù, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của An Sơ Tuyết như thế nào, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến việc bố mẹ của Tiêu Cảnh Nam sau khi biết rõ chân tướng sự việc sẽ cảm thấy có lỗi với cô như thế nào, rồi cả An Thiếu Sâm nữa, anh ta sẽ phải chạy theo xin lỗi cô hết lần này đến lần khác…
Nhưng sau khi ra tù cô mới biết, những câu chuyện kia chỉ là do cô tự nghĩ ra mà thôi.
Cô không có bằng chứng để tố cáo An Sơ Tuyết, cô chỉ có thể sống trong đau khổ dưới cái bóng của Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết từ ngày này đến ngày khác, hi vọng mong manh ngày đó sẽ mau chóng kết thúc.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh em ở đâu?" Một giọng nói con trai có chút gấp gáp lẫn lo lắng vang lên, nước mắt Mặc Tinh vừa lau khô lại chực trào ra, cô vẫn ngồi đó và không phát ra một chút tiếng động.
"Tinh Tinh, em đang ở đâu? Mau ra đây, đừng dọa anh!"
"Tinh Tinh, em có chịu uất ức gì thì cũng có thể nói với anh trai mà, đừng tự làm khổ bản thân như vậy!"
Tiếng của Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan đan xen nhau, nhưng Mặc Tinh cắn chặt môi, đến nỗi môi cô đã rỉ máu cô vẫn nhất định không nói lời nào.
Ting tong.
Âm thanh của hai người họ ngày càng gần, đèn cảm ứng cũng sáng lên.
Mặc Lôi nhìn Mặc Tinh đang ngồi co ro một góc ở cầu thang, anh ấy sững sờ, trong lòng cảm thấy khó chịu như đang bị lửa thiêu đốt.
Cô thu mình ngồi một góc ở dưới đất, đầu tóc hơi rối, trên môi vẫn còn vết máu.
Nhìn từ góc độ của Mặc Lôi, cô dường như đang cúi xuống, thân hình gầy gò, chiếc váy ôm sát cơ thể càng làm cho cô trông bé nhỏ hơn, và còn vết sẹo ở đuôi lông mày, tất cả những điều đó khiến cô như mang một vẻ đẹp vô cùng mong manh, yếu ớt.
Nhưng đối với Mặc Lôi, anh ấy không thấy đẹp, chỉ thấy đau lòng, nhớ trước kia cô lúc nào cũng muốn giảm cân nhưng dù dùng cách nào cũng không giảm được, mặt cô trông mập mạp tròn xoe như em bé.
"Anh..." Mặc Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn anh trai, giọng nói khàn đặc.
Thủy Thanh Lan mím môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lay người chồng đang đứng sững sờ bên cạnh mình: "Mau … mau qua đó xem con bé thế nào."
"Sao môi lại chảy máu thế này? Hay là ai đánh em?" Mặc Lôi chạy như bay xuống chỗ cô đang ngồi, tìm nhưng không có khăn tay hay khăn giấy, anh ấy liền cởi áo vest ra, khoác lên người cô, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi cô, ánh mắt vô cùng đau lòng.
Mùi máu tanh vẫn còn trên miệng, Mặc Tinh mệt mỏi lắc đầu.
"Sao lại ngồi ở đây? Có phải trượt chân ngã xuống không?" Mặc Lôi vội vàng kiểm tra xem hai chân cô có bị thương không, không bị sưng tấy nhưng trên da có vài vết xước.
Những vết thương nhỏ bé này có là gì so với những vết sẹo chằng chịt trên chân cô.
Hai mắt Mặc Lôi đỏ ngầu, nghiến răng, đấm mạnh tay xuống đất, trên tay cũng đã rướm máu.
"Có phải Tinh Tinh bị thương rồi không?" Thủy Thanh Lan vội vàng bước xuống: "Anh không mau đưa con bé đến bệnh viện đi còn ở đây làm gì?"
Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, giọng khàn đặc nói: "Em không sao cả. Chị dâu, chị và anh trai về trước đi, em muốn ngồi đây một mình thêm chút nữa."
"Hai năm qua … có phải em sống rất khó khăn?" Mặc Lôi ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay ôm đầu, xót xa hỏi cô.
Giọng nói của hai người rất nhỏ, vì thế chiếc đèn cảm ứng cũng không sáng lên nữa, bốn phía lại là một màu đen bao phủ.
Thủy Thanh Lan căng mắt ra mới có thể nhìn rõ được vị trí của hai người, cô dò dẫm bước xuống cầu thang, ho lên vài tiếng rồi nói: "Tinh Tinh, Mặc Lôi nói rằng em thích chơi tàu lượn siêu tốc nhất, nếu em không thích ở lại bữa tiệc sinh nhật này, hay là bây giờ chúng ta đi trung tâm giải trí chơi có được không?"
Im lặng.
Bà người không ai nói với ai câu nào, chỉ khi mỗi lần đèn tắt, Thủy Thanh Lan lại giậm chân xuống sàn, tạo ra tiếng động để nó sáng lên.
Mặc Lôi, một người luôn hiếu thắng, hay bày trò nhất bây giờ lại trở nên trầm mặc như thế, cảm giác như đã biến thành một người khác vậy.
“Tinh Tinh” cuối cùng vẫn là Thủy thanh Lan lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Em vẫn chưa gặp hai đứa cháu nhỏ của mình, em nghĩ chúng lơn lên có xinh xắn giống em không? Em có muốn đi gặp chúng không?”
Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn cô ấy, hai mắt thoáng sáng lên, nhưng rất nhanh lại cụp xuống, giọng rất nhẹ, cô nói: “Vẫn là không nên đi thì hơn.”
Có thể khi chúng lớn lên, chúng sẽ cảm thấy rất xấu hổ vì có một người cô là tội phạm giết người, vậy tốt hơn là không nên gặp.
Lần này quả thực Thủy Thanh Lan cũng không biết nên làm thế nào nữa.
“Em còn nhớ dì Lưu không?” Mặc Lôi quay lại nhìn cô: “Sau khi em vào tù, dì ấy cũng đã thôi việc ở nhà chúng ta, bây giờ đã mở một tiệm mì nhỏ ở gần chỗ nhà giam, hay là chúng ta đến chỗ của dì ấy ăn mì được không?” .
Mặc tinh cúi đầu không nói gì.
Thủy Thanh Lan nghĩ rằng Mặc Tinh sẽ từ chối nên mới yên lặng như thế, đúng lúc đó, cô lên tiếng: “Anh, nhưng em không muốn đi bộ nữa.”
“Đúng thế, hôm nay là sinh nhật em, không được để đôi chân quý giá này phải đi bộ thêm nữa.” Mặc Lôi ngồi xổm trên mặt đất, vỗ vỗ lưng cô, vờ như chưa từng có cảnh tượng ảm đạm như lúc nãy, nói: “Nào, đứng lên đi!”
Thủy Thanh Lan sợ Mặc Tinh ngã nên vội đi đến đỡ cô, một bên thì nói với Mặc Lôi: “Anh có làm được hay không vậy? Không được thì nói không được, không thì để em!”
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ nói hai chữ “không được” với đàn ông, em nói xem, nếu như anh quả thật “không được” thì làm sao hai đứa nhỏ có thể ra đời được chứ.” Mặc Lôi nói to.
Mặc Tinh dựa vào người Mặc Lôi, cứ thế nghe hai người họ nói qua nói lại mà đi ra khỏi cầu thang.
Ba người bọn họ, xét về ngoại hình, có thể nói là ai cũng đẹp đến phát sáng, những người đang phục vụ tại khách sạn nhìn thấy họ đi qua ai cũng phải ngước nhìn, có vài người còn là người quen.
Nhưng ba người bọn họ dường như không quan tâm, đi thẳng ra xe và đến quán mì của dì Lưu.