Mặc Tinh mỉm cười: "Nếu không phải có bác sĩ Lục, cháu sợ kém bối phận, cháu phải gọi cô là chị."
"Cái miệng này, ngọt thật!" Người phụ nữ nào cũng đều thích được khen trẻ, bà Lục vui vẻ sờ mặt cô: "Cô kiên trì làm đẹp, vẫn có chút tác dụng đấy!"
Lục Ngôn Sầm ho khan một tiếng: "Mẹ, lời khen bình thường thôi."
"Hỏi con đâu?" Bà Lục hừ anh ấy một tiếng, sau đó lại cười tít mắt nhìn Mặc Tinh: "Tinh Tinh mau ngồi xuống đi, hôm nay thím Lưu cháu nấu toàn món cháu thích ăn đấy, lát nữa nhất định phải ăn nhiều vào nhé!"
"Tay nghề của thím Lưu, nếu cháu mà ăn ít thì quá có lỗi với cái bụng của mình rồi." Mặc Tinh nói.
Lúc này, thím Lưu cầm cái muỗng chạy ra từ phòng bếp: "Lan Chi, vừa nãy em cằn nhằn một đống, nói xiếc gì đấy? Chị ở trong phòng bếp chẳng nghe rõ gì cả!"
"Không có gì không có gì." Bà Lục vội vàng khoát tay, nói sang chuyện khác cực nhanh: "Hoa quả này là Tinh Tinh mang tới à? Đến thì đến thôi, sao còn mang theo đồ làm gì?"
Mặc Tinh: "Trên đường đi, vừa khéo cháu nhìn thấy ít hoa quả, cháu thấy cũng tươi nên đã mua một ít."
Đồ ăn đã nấu xong rồi, thím Lưu gọi người bưng cơm.
Mặc Tinh đứng dậy muốn đi bê cơm, nhưng lại bị bà Lục ấn xuống: "Cháu là khách, cháu cứ ngồi đây ăn là được rồi, tay của con gái không phải dùng để làm việc đâu, là dùng để xinh đẹp đấy!"
"Cô Mặc ở đây đợi là được." Lục Ngôn Sầm cười nói: "Nếu cô cứ kiên trì bê đồ ăn, đợi cô đi rồi, mẹ tôi với bác cả tôi sẽ luân phiên xử tôi đấy!"
Bà An rất không hài lòng với miêu tả của anh: "Tinh Tinh đừng nghe nó nói vừa, cô không phải kiểu người bạo lực."
Một lúc sau, trên bàn cơm đã được bày đầy rồi, đúng như thím Lưu nói, những món này toàn là những món mà Mặc Tinh thích ăn.
Mặc Tinh nhìn bàn đồ ăn nhà làm, bàn tay đang để hai bên người nắm chặt góc áo. Có thể nhớ được cô ăn gì như thím Lưu, cũng chỉ có anh trai thôi...
"Tiểu Sầm, mau gắp tôm cho Tinh Tinh!" Dưới cái bàn, thím Lưu xác định đúng hướng của Lục Ngôn Sầm, hung hăng dẫm một chân.
Lục Ngôn Sầm đáp một tiếng, sau đó gắp tôm cho Mặc Tinh.
"Gắp cho Tinh Tinh ít cá đi, con bé thích ăn cá bác nấu nhất đấy!" Thím Lưu chê anh không đủ chủ động, bắt chước làm theo, lại đạp anh một phát nữa.
Sau vài lần, Mặc Tinh không nhịn được, xoa xoa cái chân phải bị đá có hơi đau: "Thím Lưu, hôm nay chân phải cháu vừa mới làm châm cứu."
Thím Lưu: "..."
Phật sơn vô ảnh cước ngắm nhầm người rồi!
Sau đó là một trận nóng nảy: "Chân phải á? Tiểu Sầm, cháu mau xem cho Tinh Tinh!"
"Cháu xem xem." Nghe Mặc Tinh bảo chân bị đá là chân phải, Lục Ngôn Sầm nghiêm túc kéo ghế ra, ngón tay vừa chạm đến bên váy của Mặc Tinh thì đã bị cô né tránh.
Mặc Tinh nhìn Lục Ngôn Sầm đang ngồi xổm bên chân cô: "...chắc không sao đâu."
"Cháu đâu phải bác sĩ, sao biết là không sao?" Thím Lưu trực tiếp là người đại ngôn thô bạo, bà ấy thẳng thắn tiến lên vén váy cô lên, vén đến chỗ đầu gối: "Tiểu Sầm mau xem cho con bé đi!"
Lục Ngôn Sầm: "Bị đá chỗ nào?"
"Bắp chân." Mặc Tinh nói: "Cũng không đau lắm."
Thím Lưu trộm liếc cô một cái: "Đá có đau không, thím còn không biết sao?"
"Bác dùng sức đá người còn có lý nữa à?" Lục Ngôn Sầm ấn vào vị trí bắp chân của Mặc Tinh, hỏi ngược lại.
Thím Lưu đuối lý, không nói gì nữa.
Lục Ngôn Sầm ấn liên tiếp vào mấy vị trí, hỏi đau không, Mặc Tinh bảo không đau, anh ấy thở phào nhẹ nhõm: "Bộ phận bị thương nghiêm trọng nhất là đầu gối và lệch trên đầu gối, chỉ là đá vào bắp chân, không có vấn đề gì."
Anh ấy đứng lên.
"Không vấn đề thật chứ?" Thím Lưu hỏi.
Lục Ngôn Sầm liếc mắt nhìn bà ấy một cái: "Cũng không phải là không có."
Thím Lưu lập tức sốt ruột.
"Khả năng là có một hai chỗ máu tụ, bác đá mạnh quá rồi đấy." Lục Ngôn Sầm nói.
Lúc này, thím Lưu mới hoàn toàn thởi phào nhẹ nhõm, sau đó bà ấy vỗ vào cái ót anh ấy một chút: "Thằng nhóc thối, trêu bác hả?"
Mấy người lại quay lại chỗ ngồi một lần nữa, giờ thím Lưu không dám đá người nữa, chẳng qua bà ấy liên tục nhắc Lục Ngôn Sầm gắp đồ ăn cho Mặc Tinh.
Lục Ngôn Sầm bị bác cả quát một tiếng, rồi lại bị mẹ anh ấy ra lệnh một cái, ăn bữa cơm nửa tiếng đồng hồ, anh ấy ăn cũng chỉ ăn được một hai miếng rau vào mồm.
"Cảm ơn cô, cảm ơn thím Lưu." Mặc Tinh thấy một lúc rồi mà anh ấy chưa ăn được gì, cô vội nói: "Thực ra không cần bác sĩ Lục gắp đồ ăn cho cháu mãi đâu ạ, bát cháu đã đầy lắm rồi ạ."
Thím Lưu rất là thượng đạo, bà ấy lập tức đứng dậy: "Thím đi lấy cho cháu một cái bát nữa!"
"Lấy hai cái đi chị dâu, em nghĩ một cái không đủ." Bà An nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bồi thêm một câu.
Lục Ngôn Sầm: "..."
"Không cần đâu thím Lưu, cháu sắp ăn no rồi!" Mặc Tinh đứng dậy, chạy qua ngăn thím Lưu lại, nếu mà không ngăn, chắc chắn thím Lưu sẽ lấy hai cái bát ra đây và còn lấy loại to nhất nữa.
Ăn xong một bữa cơm, đã là một tiếng sau rồi.
Dưới sự ám thị của bà An, thím Lưu cười khanh khách nói: "Tinh Tinh, đoạn thời gian này tiểu Sầm chữa bệnh cho cháu có tốt không?"
"Dạ." Mặc Tinh nói: "Bác sĩ Lục là một bác sĩ rất có trách nhiệm."
Bà An mỉm cười, cơ thể nghiêng về trước một chút: "Thế cháu thấy tiểu Sầm thế nào?"
"Bác sĩ Lục rất tốt, đẹp trai tốt tính còn giỏi nữa." Mặc Tinh nói.
Bà An gẩy một vài sợi tóc ở bên tai, sau đó cười tít mắt nói: "Tinh Tinh, cô xin giới thiệu với cháu về tình huống trong nhà nhé."
"Cô là viện trưởng của bệnh viện số một thành phố, Lục Ngôn Sầm, bố thằng bé là một người làm nghiên cứu khoa học, chủ yếu là nghiên cứu về tên lửa đạn đạo. Hai cô chú chỉ có một đứa con, chính là tiểu Sầm.."
Nghe tới đây, Mặc Tinh không thể không cắt ngang lời bà ấy: "Cô, cháu đã từng đi tù hai năm vì tội mưu sát không thành, khoảng thời gian trước còn làm việc ở câu lạc bộ Dream, có một số tin đồn không tốt, chắc hẳn cô cũng từng nghe rồi."
Trong mắt bà An xoẹt qua một tia rối rắm và do dự, bà ấy nghiêng đầu nhìn thím Lưu ở bên cạnh một cái, thì thấy ánh mắt bà ấy tràn ngập mong chờ.
Lúc này, bà ấy mới nhìn về phía Mặc Tinh, mỉm cười nói: "Chị dâu đã từng kể những cái này với cô rồi, trước đây cháu đi tù là do bị người ta hãm hại, làm việc ở câu lạc bộ Dream là bị người ta ép."
"Người nhà cô không quan tâm phương diện hư danh, nếu cháu và tiểu Sầm có thể vừa ý nhau, cô rất vui lòng cho cháu làm con dâu cô."
Hai người bà An và ông Lục là người theo chủ nghĩa không sinh con, bọn họ cảm thấy sinh con sẽ hạ thấp tiêu chuẩn sống của mình và cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.
Kết quả hai người không làm tốt biện pháp, bà An mang thai ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian đó, bà An đang bận tranh chức phó viện trưởng, nghiên cứu của ông Lục cũng đã đến một giai đoạn mang tính mấu chốt, hai người vốn định thẳng tay bỏ đứa con này, nhưng sau khi thím Lưu biết chuyện, bà ấy đã chửi hai người một trận, bà ấy bắt bọn họ sinh, sinh xong thì mang bà ấy nuôi.
Sau này, sau khi Lục Ngôn Sầm được sinh ra, thím Lưu đã ôm Lục Ngôn Sầm đi, nuôi anh ấy trưởng thành, bà ấy vẫn luôn nói với anh ấy là mình là mẹ ruột của anh ấy. Mãi cho đến vài năm gần đây, bọn họ mới nói cho Lục Ngôn Sầm biết chân tướng.
Bà Lục tự thấy mình chưa làm một người mẹ tốt, nên liền ngầm chấp nhận giao quyền quyết định hôn sự và tất cả chuyện trọng đại của Lục Ngôn Sầm vào tay thím Lưu, bà ấy tuyệt đối không nhúng tay vào.