An Thiếu Sâm tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh: "Tưởng Na Na đó là người phụ nữ nơi trăng gió, bây giờ tất cả mọi người đều biết cô ta..."
Anh ta cảm thấy quả thực là khó mà mở lời: "Mang thai đứa con của ông, ông có biết bây giờ người khác đều nói nhà họ Lâm và nhà họ An như thế nào không?"
"Cô ấy phải đi vào nơi trăng gió là do bị người nhà ép, cuộc sống bức bách mà thôi, không trách cô ấy được." Ông Lâm nhíu mày: "Về phần người khác nói gì, chúng ta không quản được, cũng không cần để ý."
An Thiếu Sâm cứng họng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, trán nổi gân xanh, cánh môi không kìm chế được run run: "Từ nhỏ cháu đã kính trọng ông, lấy ông làm gương, không ngờ sau khi ông làm ra hạng chuyện trái ngược luân lý, ông lại có thể không cảm thấy mất mặt, còn muốn dùng những ngụy biện thuyết phục bọn cháu!"
Vẻ mặt ông Lâm biến sắc, ông ta cầm cái chén trà trên bàn lên rồi ném về phía An Thiếu Sâm.
Chén trà đập vào đầu An Thiếu Sâm, nước trà ấm theo mặt anh ta chảy xuống, sau đó chén trà choang một tiếng, rơi xuống đất rồi vỡ thành mấy mảnh.
Ông Lâm đứng lên, xanh mặt căm tức nhìn An Thiếu Sâm: "A Sâm, từ nhỏ ông đã dạy cháu lễ nghi văn hóa đạo đức, cháu lại đi nói chuyện với trưởng bối như này sao?"
"A Sâm!" Bà An không nhịn được nữa, bà ta chạy đến trước mặt An Thiếu Sâm, nhìn vết máu chảy ra trên đầu anh ta, đau lòng lắm: "Chảy máu rồi, con đau lắm đúng không?"
An Thiếu Sâm mím chặt môi, ánh mắt như cây đinh đóng lên người ông Lâm.
"Ông ngoại, anh cháu cũng là giận quá thôi, nên mới nói bừa." An Sơ Tuyết đẩy bánh xe lăn đi tới, dịu dàng nói: "Ông đừng chấp nhặt với anh ấy."1
Nói xong, cô ta quay về phía An Thiếu Sâm: "Anh, anh mau xin lỗi ông ngoại đi, anh xem ông ngoại bị anh làm cho giận đến mức nào rồi kìa."
"Tất cả những gì anh nói đều là nói thật." An Thiếu Sâm nắm chặt nắm tay, nhìn ông Lâm chằm chằm: "Người hơn bảy mươi tuổi tằng tịu với người phụ nữ trăng hoa hai mươi tuổi, làm cho đối phương mang thai rồi ầm ĩ đến mức mọi người đều biết còn không biết hối cải, đây là già mà không kính!"
Trong ánh mắt âm trầm của ông Lâm, anh ta gằn từng chữ: "Là, lão, lưu, manh!"
Ông Lâm ở trong nhà ngoài nhà đều là tồn tại nhận được sự tôn kính, giờ nghe An Thiếu Sâm nói ông ta như thế, cơn tức bốc lên: "Cháu cút đi cho ông, sau này ông coi như không có đứa cháu ngoại đại nghịch bất đạo này!"
"Bố, A Sâm vẫn còn trẻ con, sao bố lại so đo với thằng bé?" Bà An quay người lại nhìn ông Lâm, giận dữ hét.
Bà ta quay người kéo tay An Thiếu Sâm tính an ủi vài câu, nhưng lại bị anh ta hất ra.
An Thiếu Sâm hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên lửa giận: "Được, cháu cũng không muốn có người ông không biết xấu hổ như ông, thật mất mặt!"
Anh ta nói xong thì lau vết máu trên đầu, rồi sải bước rời đi.
Mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía ông Lâm, khuyên nhủ.
"Bố, bố cũng đừng vì một người phụ nữ ở chốn trăng gió mà không nhận Thiếu Sâm, đứa cháu ngoại này chứ?"
"Bố cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, cô gái tên Tưởng Na Na kia ở bên bố, không có ý tốt đúng không? Vả lại đứa con trong bụng cô ta, chưa nói chắc được đứa bé đó là của ai đâu!"
"Vợ con nói đúng, bố, cho dù đứa bé đó là của bố, bố có thể cho người phụ nữ đó sinh ra ư? Chắt trai của bố cũng được bốn tuổi rồi đấy!"
Bọn họ tôi một câu anh một câu, cả đại sảnh tùm lum tùm la, om sòm như cái chợ vậy.
Sắc mặt ông Lâm trầm xuống, ông ta ngồi trên sô pha, rồi lại vỗ mạnh xuống bàn: "Câm miệng hết cho tôi!"
Tất cả mọi người lập tức im miệng, nháy mắt trong đại sảnh im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
"Sơ Tuyết, cháu nghĩ sao?" Ông Lâm hòa hoãn lại vẻ mặt, rót một cốc trà, bưng lên nhấp một ngụm, nhìn về phía An Sơ Tuyết.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đã tập trung lên người An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết cắn môi, chậm rãi nói: "Cháu biết ông yêu cô Tưởng kia thật lòng, chứ không giống như bên ngoài đồn là ông dâm dê.
"Sơ Tuyết!" Bà An túm lấy ống tay áo cô ta, rồi nói với vẻ mặt khó coi: "Sao con lại nói giúp..." con đĩ đó?
Không đợi bà ta nói xong, ông An đã kéo bà ta sang cạnh mình, ý bảo bà ta đừng lắm mồm.
Gương mặt đầy nết nhăn của ông An đã khôi phục vẻ ôn hòa và nho nhã trước đây, ông ta khen ngợi: "Vẫn là Sơ Tuyết hiểu ông, nói tiếp đi."
"Nhưng mà ông ngoại ơi." An Sơ Tuyết cố ý né tránh ánh mắt mong chờ của ông Lâm: "Chung quy thì chuyện này nói tiếp cũng không dễ nghe, nó đều ảnh hưởng không tốt với nhà họ An, nhà họ Lâm."
Ông Lâm để mạnh chén trà xuống bàn, trầm mặt.
An Sơ Tuyết tạm coi như không nhìn thấy, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Hơn nữa cháu cũng biết một ít chuyện về cô Tưởng đó. Đánh giá về cô ta rất tệ. Ông ngoại, cô Tưởng đó chủ động tiếp cận ông, bỏ thuốc ông, có tâm xấu. Chi bằng cho cô ta phá thai, chuyện này coi như chưa từng xảy ra nhé!"
"Hoang đường!" Ông Lâm vỗ mạnh tay xuống bàn, đôi mắt vẩn đục tỏ ra thất vọng về An Sơ Tuyết: "Na Na chưa từng bỏ thuốc ông, ông cũng không cho phép các cháu vì thanh danh của ông mà đi vu cáo hãm hại một cô gái như cô ấy, chỉ có tiểu nhân mới làm chuyện cái chuyện này thôi!"
Nghe thấy thế, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
An Sơ Tuyết khẽ nhíu mày, cô ta còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị ông Lâm dành trước một bước: "Ông hơn bảy mươi tuổi thì sao? Một, ông không vượt quá giới hạn, hai, ông không phạm pháp, yêu đương quang minh chính đại thì có gì mất mặt?"
Trong mắt An Sơ Tuyết xoẹt qua một tia thâm trầm, cô ta tiến lên một bước: "Ông ngoại, ông..."
"Cháu đừng nói thêm gì nữa!" Ông Lâm đứng dậy, xanh mặt cắt ngang lời cô ta: "Bây giờ Na Na đang ở trong tay tên nhóc họ Tiêu, hay trước tối nay cháu đón Na Na về cho ông, nếu không thì ông tự đi!"
Ông ra hừ mạnh một tiếng, quét mắt nhìn mọi người một lượt, nổi giận đùng đùng rời đi.
An Sơ Tuyết nhìn theo bóng dáng già nua của ông ta, mím môi, cô ta cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ vậy.
Trong đại sảnh rối tung rối bèng, tình yêu tuổi hoàng hôn cố chấp của ông Lâm, chỉnh cho tất cả mọi người bó tay chịu chết, mặt xám như tro.
Bà An là một người nóng tính, nhưng bà ta lại không có bất kỳ biện pháp nào, bà ta sốt ruột hỏi: "Sơ Tuyết, con không thể đi đòi người với Cảnh Nam thay ông ngoại con, nếu cậu ta vì chuyện này của ông ngoại con, không đính hôn với con nữa thì phải làm sao?"
"Vậy cũng không thể không đi." An Sơ Tuyết gượng cười, nếu ông ngoại tự đi, thì không biết sự việc sẽ thành thế nào nữa."
Bà An trợn tròn mắt, khó tin nói: "Con muốn đi thật sao?"
"Không thì còn cách khác sao?" An Sơ Tuyết hỏi ngược lại, âm cuối nâng cao, bộc lộ ra sự khó chịu không thể che dấu.
*
Sau khi Tiêu Cảnh Nam đi ra khỏi phòng bệnh, anh không có đi mà đứng ở cửa phòng bệnh, đôi mắt sâu thẳm. Anh mấp môi, rút ra một điếu thuốc rồi đưa lên miệng, anh còn chưa châm lửa thì một y tá đã đi qua: "Xin lỗi anh, không được hút thuốc ở đây."
"Ừ." Tiêu Cảnh Nam cất bật lửa đi, ném điếu thuốc vào trong thùng rác, sau đó đứng cạnh cửa sổ, nhìn về phương xa, đầu óc rối bời, nhưng lại giống như chẳng nghĩ gì cả.
Rừ.
Điện thoại reo lên.
Tiêu Cảnh Nam bắt máy: "Nói."
"Lúc đầu, tôi đã hẹn xong thời gian khám bệnh với bác sĩ Lục Ngôn Sầm, nhưng mà..." Người ở đầu dây bên kia dè dặt nói: "Nhưng nghe nói anh là người mời anh ta, anh ta bảo là không tới đâu."