Nhìn thấy Mặc Tinh đến, dì Lưu có hơi sững sờ một chút, sau đó vừa mừng rỡ vừa thương xót đi đến bên cô: “Tinh Tinh, con được thả ra từ lúc nào? Sao không nói với dì Lưu một tiếng?”
Dì Lưu một tay nắm lấy tay Mặc Tinh, một tay lại vuốt ve vết sẹo ở đuôi lông mày của cô, đôi mắt dì đỏ hoe: “Hai năm qua chắc con phải chịu không ít cực khổ rồi.”
“Con vẫn ổn…” Mặc tinh cắn môi nói, cô ngồi xuống ghế: “Dì Lưu, dì vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
“Con bé này…” ánh mắt dì Lưu dừng lại trên những vết sẹo chằng chịt ở vai và lưng cô, đột nhiên không nói nữa, cuối cùng dì lau nước mắt và nói: “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của con, để dì đi làm cho con tô mì.”
Mặc Tinh nhẹ nhàng cám ơn dì rồi mỉm cười.
Nghe Mặc Tinh nói cám ơn, dì Lưu đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn cô, sau đó không nói gì nữa, đi vào bếp làm mì, nét mặt vô cùng phức tạp.
Một lúc sau, mì đã được nấu xong, Mặc Tinh ăn món mì quen thuộc, những nỗi phiền muộn trong lòng cô cũng đã đỡ đi vài phần.
Cô vừa ăn mì, vừa hỏi: “Sao dì đột nhiên lại nghĩ đến việc mở quán mì thế ạ?”
“Cũng không có gì, dì muốn mở nên mở thôi.” Dì Lưu cau mày, vội nói.
Nghe vậy, Mặc Lôi buông đũa xuống, lau miệng, gương mặt đẹp trai thoáng tức giận, nói: “Bố mẹ không nhận em là con gái, dì Lưu không chấp nhận được nên mới bỏ đến đây mở quán mì.”
Mặc Tinh cố nuốt miếng mì xuống họng, đôi mắt lại trở nên vô hồn.
“Đã là cha của hai đứa trẻ, sao mà vẫn nói năng hàm hồ như vậy được chứ?” Dì Lưu đánh nhẹ Mặc Lôi hai cái, rồi nói: “Tiểu Lan à, con phải quản nó cho chặt vào.”
Thủy Thanh Lan liếc nhìn Mặc Tinh, rồi thì thầm vào tai chồng: “Những gì không nên nói thì đừng nói, anh không nói cũng có ai bảo anh bị câm đâu?”
Mặc Lôi lúc này mới ngớ người ra, biết được mình vừa nãy đã nói những điều nhẽ ra không nên nói.
Tiệm mì bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng ăn mì sột soạt.
Một lúc sau, Mặc Tinh lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng cô đã khản đặc đi vì khóc, cô nói: “Dì Lưu, dì làm những việc này vì một kẻ phạm tội giết người, liệu có đáng không?”
“Con đừng nói vớ vẩn, ai là tội phạm giết người?” Dì Lưu nói vội: “Tinh Tinh nhà chúng ta là một đứa trẻ ngoan, lúc nào cũng vui vẻ, lại còn can đảm, thông minh nhanh nhẹn, là người kế thừa của gia đình giàu có, dì không tin con dám giết người!”
Mặc tinh tay nắm chặt đôi đũa, ánh mắt vừa đau khổ vừa không thể hiểu được: “Đến dì còn tin con như thế, tại sao bố mẹ con lại không thể tin tưởng con?”
Chỉ sau một đêm, bố mẹ cô - những người yêu thương cưng chiều cô hết lòng lại bỏ rơi cô, hai năm qua cô lúc nào cũng tự nhủ với bản thân rằng phải chấp nhận sự thật nghiệt ngã đó…
Nhưng cuối cùng, trong lòng cô vẫn không thể chấp nhận được điều đó.
Mặc Lôi đập tay xuống bàn, anh ấy chưa kịp hét lên một điều gì đó đã bị dì Lưu ngăn lại: “Tiểu Lan, con dẫn Mặc Lôi ra ngoài đi ngắm trăng một chút đi, lâu lắm rồi mới được gặp Mặc Tinh, dì có vài chuyện muốn nói với con bé.”
“Dì Lưu bảo chúng ta ra ngoài, dì có chuyện riêng muốn nói với Tinh Tinh, vợ chồng chúng ta không nên làm phiền họ.” Thanh Thúy Lan nói xong, kéo Mặc Lôi ra ngoài.
Mặc Lôi thân hình to lớn, cô ấy dùng hết sức cũng không kéo anh đứng dậy được, bèn véo tai anh ấy, cảnh cáo: “Cái tên họ Mặc kia, nếu anh cứ thế này thì tôi sẽ ly hôn với anh đấy!”
Mặc Lôi ngơ người, bị cô ấy véo tai lôi đi, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Mặc Tinh, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ đau khổ.
“Con muốn dì Lưu nói những chuyện mà con thích nghe, hay con muốn nghe sự thật?” Dì Lưu hiền lành giống như một vị Quan Âm Bồ Tát sống, nhưng cách nói chuyện và làm việc của dì luôn thẳng thắn và sắc sảo như vậy.
Ánh mắt Mặc Tinh có chút sáng lên, cô nhìn vào bát mì đã bị mình chọc thành một mỡ hỗn độn, cô bê bát mì lên húp mấy ngụm nước mì, sau đó lấy khăn giấy lau miệng và nói: “Sự thật ạ.”
“Mẹ con thì dì không rõ, nhưng bố con thì… điều gì nên biết và điều gì không nên biết, dì tin chắc rằng trong lòng ông ấy hiểu rất rõ. Việc Tổng giám đốc Tiêu không muốn đính hôn với con nữa, rồi giữa cơ ngơi nhà họ Mặc và con, bắt bố con phải chọn một trong hai thứ, ông ấy dĩ nhiên cho rằng cơ ngơi nhà họ Mặc sẽ quan trọng hơn, nên mới bỏ con đi không thương tiếc như thế.” Dì Lưu đặt hai tay lên bàn, nét u buồn phảng phất trên khuôn mặt tròn trĩnh của dì.
Bên ngoài có tiếng gõ của.
Thủy Thanh Lan và Mặc Lôi đã quay lại, hai người họ cùng lúc nhìn về phía Mặc Tinh, rồi lặng lẽ tiến về chỗ ngồi của mình.
Cổ họng Mặc Tinh khô khốc, cô cầm bát mì lên, định uống vài ngụm nước mì, nhưng tay run đến mức cô không thể cầm vững, bát mì rơi xuống đất, vỡ toang, nước bắn tung tóe.
“Con xin lỗi, dì Lưu!” Cô với lấy mấy chiếc khăn giấy, ngồi xuống đất để lau sạch chỗ bát mì vừa đổ ra.
Dì Lưu lập tức đỡ cô dậy, nhìn quanh người cô, nói: “Không bị thương là may rồi, Mặc Lôi, chổi và hót rác đang ở trong bếp, con lấy qua đây lau dọn chỗ này một chút.”
Mặc Lôi cau mày định phản bác lại, nhưng đã bị Thủy Thanh Lam véo cho một cái rồi ra lệnh cho anh ấy mau đi lấy đi. Mặc Lôi còn chưa kịp nói gì, đành phải đi vào bếp lấy dụng cụ lau chùi ra.
Mặc Tinh cúi đầu xuống, không nói gì.
“Dì Lưu.” Thanh Thủy Lan hết liếc nhìn bên này lại nhìn bên nọ, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: “Ngay cả khi bố con chịu áp lực từ Tổng giám đốc Tiêu, đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Tinh, nhưng ông ấy cũng không cần phải bảo vệ An Sơ Tuyết một cách thầm lặng như thế, người không biết còn nghĩ rằng An Sơ Tuyết mới là con gái của ông ấy!”
Mặc Tinh vẫn cúi đầu, hàng mi dài và cong khẽ rung, cô từ từ ngẩng đầu lên.
“Những người giàu họ thường coi trọng thể diện!” Dì Lưu thẳng thắn nói: “Cho dù nhà họ Mặc có tin Tinh Tinh đi chăng nữa thì chưa chắc những người ngoài cuộc cũng sẽ tin con bé, hơn nữa, những bằng chứng từ đồn cảnh sát đều bất lợi với con bé, nếu như…”
“Bọn họ đúng là một lũ rác rưởi, vụ tai nạn xe ấy đã nói rõ mưu mô của cô ta đối với Tinh Tinh, dù cảnh sát có điều tra thì cũng sẽ không tra ra được gì!” Mặc Lôi cầm cây chổi quét đi quét lại bát mì vỡ trên sàn, mặt đầy vẻ kinh thường hét lên, ngắt ngang lời dì Lưu.
“Anh đừng có ngắt lời dì Lưu như thế chứ!” Thủy Thanh Lan đá anh ấy một cái.
“Cũng biết cầm chổi quét dọn, xem ra con đúng là không tồi!” Dì Lưu mắng nhẹ Mặc Lôi một câu, sau đó lại nói tiếp câu chuyện lúc nãy: “Nói dễ hiểu hơn là, nếu muốn người ta tin Tinh Tinh vô tội, thì phải có bằng chứng chứng minh điều đó.”
“Nếu như tìm không ra chứng cứ mà vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, chẳng phải là không biết phân biệt đúng sai sao, ông chủ Mặc là một người coi trọng thể diện như thế, làm sao có thể để người khác nói mình như vậy được?” Dì Lưu không chút giấu giếm vẻ khinh thường Mặc Vệ Quốc: “Nói thật lòng, dì không thấy ông ấy có chút dáng vẻ gì của một người …”
Mặc Tinh lau nước mắt ngẩng đầu lên, giọng nói có chút mệt mỏi: “Dì Lưu, gì đừng nói ông ấy nữa.”
“Được rồi, con nói không nói thì dì sẽ không nhắc về ông ấy nữa.” Khuôn mặt đầy đặn của dì Lưu toát lên vẻ đau lòng, liếc nhìn xuống chân của Mặc Tinh, nuốt nước bọt nói: “Tinh Tinh, chân của con bị làm sao thế kia?”