"Tất nhiên là có." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nếu ông làm gì Mặc Tinh, thì không cần sau này, cháu có thể phá hủy tập đoàn Tiêu Thị ngay bây giờ luôn."
Ông cụ Tiêu thở nặng nề hơn, ông ấy tức giận quát: "Cháu vì một con nhóc miệng còn hôi sữa mà uy hiếp ông hả?"
Tiêu Cảnh Nam đứng thẳng tắp, siết chặt nắm tay không lên tiếng.
"Nếu ông cách chức vị trí chủ tịch của cháu, cháy nghĩ chỉ dựa vào cháu, có thể phá hủy tập đoàn Tiêu Thị sao?" Ông cụ Tiêu nói từng câu từng chữ đều là bật ra từ trong cổ họng.
"Tất nhiên là không thể." Tiêu Cảnh Nam lành lạnh nói: "Có điều, cháu cách chức vị trí chủ tịch của cháu, rồi để cho người khác trong nhà lên làm chủ tịch thì có gì khác với việc phá hủy tập đoàn Tiêu Thị?"
Ông cụ Tiêu khụ một tiếng, mắt lạnh nhìn anh: "Cảnh Nam, cháu tự tin quá rồi đấy! Trên thế giới này nhiều người như vậy, cháu thật sự nghĩ rằng không có ai bằng cháu sao?"
"Người ưu tú hơn cháu đâu đâu cũng có, nhưng không phải người nhà họ Tiêu, ông sẽ không yên tâm giao tập đoàn Tiêu Thị cho anh ta (cô ta). Còn năng lực của những người khác trong nhà họ Tiêu, thì lại chẳng có ai vào được mắt ông, bằng không ông cũng sẽ không để cháu làm chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị." Tiêu Cảnh Nam nói.
Cuối cùng, anh nhìn về phía ông cụ Tiêu rồi hỏi: "Đúng chứ, ông nội?"
Vẻ mặt ông cụ Tiêu tối tăm, ông ấy hừ một tiếng, không trả lời.
"Mặc Tinh đang ở đâu?" Tiêu Cảnh Nam siết chặt nắm tay hơn một chút, khàn giọng hỏi.
Ông cụ Tiêu liếc mắt nhìn anh một cái, phẫn nộ nói: "Một con nhóc miệng còn hôi sữa, đến cả lông còn chưa mọc tài, thế mà dám tự tin bàn điều kiện với ta!"
"Cô ấy đang ở đâu?" Trên trán Tiêu Cảnh Nam toàn là mồ hôi.
Ông cụ Tiêu xì một tiếng: "Ông cho người đưa nó đến trại giam Đông Giao rồi, tính giờ, chắc cũng đã đến nơi rồi."
"!" Mồ hôi theo má Tiêu Cảnh Nam chảy xuống, ngoằn ngoèo chảy xuống hàm dưới của anh rồi chảy vào trong áo anh.
Đôi mắt như chim ưng của anh nhìn chằm chằm ông cụ Tiêu, nắm tay siết chặt, gân xanh trên trán giật giật, cực kỳ dữ tợn.
Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.
Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Đừng phí sức nữa, không có ông ở đó, bọn họ sẽ không cho cháu gặp Mặc Tinh đâu!"
"Cháu đã đồng ý với ông là cháu sẽ đính hôn với Sơ Tuyết, tại sao ông vẫn còn muốn làm như vậy?" Tiêu Cảnh Nam quay đầu lại nhìn ông ấy, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiều vào người anh, cả người anh đắm chìm trong ánh mặt trời, nhưng lại giống như lệ quỷ bò ra từ trong bóng đêm.
Anh biết, ông nội không lừa anh.
Nếu không có ông nội ở đó, bất luận anh có làm cái gì, người bên đó cũng sẽ không cho anh gặp Mặc Tinh!
Nghĩ đến những vết sẹo dữ tợn rải khắp người cô, anh dùng sức siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, hô hấp cũng nặng nề hơn trước kia.
"Cháu đính hôn với Sơ Tuyết, nhưng vẫn giữa Mặc Tinh bên cạnh, phía Sơ Tuyết sao có thể toàn tâm toàn ý với nhà họ Tiêu chúng ta?" Ông cụ Tiêu lạnh giọng nói: "Có phải cháy vẫn muốn dây dưa lằng ngoằng với ông, sau đó hủy bỏ hôn ước với Sơ Tuyết, rồi kết hôn với Mặc Tinh, đúng không?"
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng Tiêu Cảnh Nam, tay chân anh như đang ngâm trong hầm bằng, lạnh đến run rẩy.
"Chuyện di chúc đã giao cho công ty T.C làm rồi, cho dù ông chết, chỉ cần cháu hủy bỏ hôn ước với Sơ Tuyết, người bên phía công ty T.C sẽ làm theo di chúc của ông, thu hồi toàn bộ cổ phần trong tay cháu ở tập đoàn Tiêu Thị, cách chức chủ tịch của cháu.
"Bây giờ, cháu đã hiểu chưa? Nếu cháu thức thời, thì đừng vì một người phụ nữ mà phá hủy tiền đồ của mình nữa! Ngoan ngoãn kết hôn với Sơ Tuyết, ông có thể coi như chưa có gì xảy ra!"
Ông cụ Tiêu nói với vẻ mặt vô cảm.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu, lệ khí trên vầng trán tản ra: "Cho nên, dù là khi ông còn sống hay sau khi ông chết, bất kể là cháu hay vợ của cháu, cả đời này đều phải làm trâu làm ngựa cho nhà chú ba, cam tâm tình nguyện làm một cái máy kiếm tiền hả?"
"Cháu nên thấy đủ!" Ông cụ Tiêu hừ một tiếng: "Nếu không phải cháu có năng lực, thì cháu còn không có cơ hội ngồi vào ghế chủ tịch tập đoàn Tiêu Thị đâu!"
Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, giọng nói khàn khàn: "Cháu có thể hỏi ông nội một chút, tại sao cháu chỉ có thể làm công cụ kiếm tiền không?"
"Nếu như người máu lạnh như cháu nắm trong tay nhà họ Tiêu, nắm giữ tập đoàn Tiêu Thị, những người khác nhà họ Tiêu còn có đường sống sao?" Ông cụ Tiêu hỏi.
Tiêu Cảnh Nam xuy một tiếng, khi anh ngẩng đầu lên, gương mặt anh hiện lên vẻ trào phúng: "Chẳng lẽ không phải bởi vì bố cháu là con của người phụ nữ mà ông không thích sinh ra, cho nên ông không thích cháu à?"
"Hỗn xược!" Mặt ông cụ Tiêu xanh mét, ông ấy cầm cốc nước lên rồi ném về phía Tiêu Cảnh Nam: "Cháu cút ra ngoài ngay cho ông!"
Tiêu Cảnh Nam né, chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Cháu còn né hả?" Bởi vì hành động của anh, vẻ mặt của ông cụ Tiêu càng khó coi hơn: "Cháu..."
Ông ấy đã nuốt xuống những lời còn lại.
Tiêu Cảnh Nam cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, tay trái ghì cổ ông cụ Tiêu, tay phải cầm con dao gọt hoa quả đè lên cổ ông cụ Tiêu: "Gọi điện cho phía trại giam."
"Ông cho cháu một cơ hội, bỏ con dao xuống!" Ngoại trừ phẫn nộ ra, ông cụ Tiêu không hề có một tí hoảng hốt nào.
Tiêu Cảnh Nam không nhúc nhích: "Làm phiền ông gọi điện cho người bên phía trại giam, đưa Mặc Tinh đến trước mặt cháu."
"Cháu có biết là cháu đang làm gì không?" Ông cụ Tiêu tức giận nói: "Cháu làm như này là ngu xuẩn! Như này thì cháu sẽ không có được cái gì đâu!"
Con dao trên tay Tiêu Cảnh Nam tăng thêm sức, con dao gọt hoa quả cắt vào cổ ông cụ Tiêu, máu đã chảy ra: "Gọi điện thoại."
*
Biết là Mặc Tinh làm thật, tên đầu trọc không dám cậy mạnh nữa, anh ta giẫm phanh gấp.
Kít kít.
Lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Để uy hiếp tên đầu trọc, Mặc Tinh nửa khom lưng đứng lên, lúc này phanh xe rất mạnh, cô chịu theo quán tính trên phạm vi lớn nên nghiêng tới trước. Còn tên đầu trọc thì nhân lúc cô đứng không vững, phút chốc bắt được tay cô, cướp đi bông tai trong tay cô rồi ném xuống đất.
Còn người đàn ông ngồi ở ghế phó lái và người đàn ông ngồi ở ghế cuối cũng xông lên cùng lúc, một trái một phải bắt được tay của cô, sau đó ấn cô lên ghế.
Bốp!
Bốp!
Một tên trong đó ra tay, anh ta tát hai cái liên tiếp vào Mặc Tinh: "Con khốn!"
Hai cái tát vào đi xuống, khuôn mặt của Mặc Tinh lập tức sưng đỏ, trong miệng tràn ra mùi máu tươi. Cô liếm vết máu ở khóe miệng, hơi nắm chặt tay quyền.
Thất bại rồi.
Trước khi tới trại giam, cô sẽ không có cơ hội chạy thoát nữa, đợi sau khi đến ngục giam, thì càng không có cơ hội bỏ chạy! .
Cô đúng là đã quá ngây thơ rồi, thế mà lại ra điều kiện với ông Tiêu, lại còn cho rằng ông Tiêu sẽ tôn trọng ước định, đưa cô tới nơi khác, hơn nữa còn bảo vệ tốt cho anh trai và chị dâu của cô...
A! Hai năm lao ngục tai ương, cô vẫn chưa nhớ kỹ bài học!
"Anh Nam, anh có cần đến bệnh viện trước không?" Có người hỏi tên đầu trọc.
"Không có gì to tát, một vết thương nhỏ mà thôi." Tên đầu trọc nói: "Đưa cô ta đến trại giam Đông Giao trước đã, sau đó đến bệnh viện cũng không muộn."
Hai người khác đồng ý, người đàn ông ngồi cuối gỡ một chiếc bông tai còn lại của Mặc Tinh xuống, sau đó ngồi lên ghế thứ hai giống cô rồi nhìn cô chằm chằm. Còn một người đàn ông còn lại, thì ngồi lại ghế phó lái.
Trong xe thương vụ tràn ngập mùi máu tươi, trộn với mùi nôn mửa, cực kỳ khó ngửi.