"... Ừm." Mặc Tinh ngập ngừng mãi rồi mới đồng ý: "Cháu có chừng mực."
Thím Lưu cảm thấy cô không ra bài theo mẫu lắm, vẫn không yên tâm lắm.
Nhưng em dâu bà ấy, mẹ của Lục Ngôn Sầm đã liên tục oanh tạc bà ấy hơn hai mươi tin nhắn trên zalopay trong vòng năm phút, bà ấy đành phải nhanh chóng đi tiếp giá với Lục Ngôn Sầm.
Vào giây phút cánh cửa đóng lại, phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Mặc Tinh ngồi trên giường bệnh, cúi mặt nhìn sàn nhà không lên tiếng, còn Tiêu Cảnh Nam thì cúi đầu nhìn cô, anh cũng không nói chuyện, bầu không khí có vẻ quỷ dị.
"Uống nữa không?" Sau hơn mười phút, Tiêu Cảnh Nam đi đến bên cạnh bàn, phá tan sự trầm mặc.
Mặc Tinh vẫn cúi đầu, xa cách nói: "Không uống nữa, cảm ơn tổng giám đốc Tiêu."
Phòng bệnh lại rơi vào yên lặng một lần nữa.
"Nếu tổng giám đốc Tiêu không còn việc khác, thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Mặc Tinh nắm chặt ga trải giường, ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngay sau đó lại cúi đầu.
Tiêu Cảnh Nam đi đến bên giường bệnh, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng cằm cô lên: "Hình như cô rất thích cái cớ này nhỉ."
"Tổng giám đốc Tiêu hiểu nhầm rồi, không phải lấy cớ." Mặc Tinh đứng dậy, lùi ra sau vài bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cô vẫn cúi đầu: "Sức khỏe của người chỗ nào cũng có bệnh, không thể bằng tổng gíam đốc Tiêu được, tôi dễ thấy mệt và buồn ngủ."
Đầu ngón tay còn có cảm giác trắng mịn của cằm cô, Tiêu Cảnh Nam âm thầm vê đầu ngón tay, đi vài bước tới phía trước, khoảng cách của hai người lại quay về trong hai mươi cen ti mét.
"Ngoại trừ phù phổi và bệnh trên chân, còn có bệnh gì nữa?" Anh hơi khom lưng, ánh mắt dừng ở vết sẹo trên lông mày cô, nơi trái tim hơi đau nhói, giống như bị kim đâm vậy.
Có lẽ... là thích thật nhỉ?
Giống như Sơ Tuyết, Trương Hàn với cả mẹ anh nói?
Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Mặc Tinh nhấc mí mắt, lông mi cũng sẽ cọ đến mặt anh, mà lúc anh hô hấp, khí nóng phả lên mặt cô, làm cho cô nhíu mày.
"Tôi có bệnh khác hay không, không liên quan đến tổng giám đốc Tiêu." Mặc Tinh lùi về sau, lại lần nữa kéo ra khoảng cách giữa hai người, đến tận khi tựa trên vách tường mới dừng lại.
Cô nhìn anh, lần này trực tiếp đuổi người: "Tôi cần nghỉ ngơi rồi, tổng giám đốc Tiêu về đi."
"Mặc Tinh." Đôi mắt Tiêu Cảnh Nam dần sâu thẳm, anh bước từng bước tới phía trước, tay phải chống bên cạnh người cô, mang theo vài phần lành lạnh gọi cô một tiếng.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, vách tường sau lưng lạnh lẽo và cơ thể nóng như lửa trước người của anh khiến cô rất không thoải mái, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lãnh đạm của anh, hàng mi không chịu khống chế run run.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự rất sợ anh.
Cho dù lý trí nói cho cô biết là, đừng sợ, nhưng cơ thể lại nhớ những đau đớn mà anh từng gây ra cho cô. Sợ anh, đã thành thứ khắc trong lòng cô.
Lạch cạch.
Đúng vào lúc này, cửa mở ra.
"Mặc Tinh, tôi đến thăm cô này, sức khỏe cô có tốt lên tí nào chưa?" Hứa Thư Di ôm hoa tươi hoạt bát chạy vào, khi nhìn thấy trong phòng bệnh, hai người gần như là đang áp tại cùng một chỗ, đầu tiên là kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, sau đó khuôn mặt nhoáng cái đỏ lên.
Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô ấy một cái, đứng thẳng người dậy, quay người mặt hướng về phía cô. Còn Mặc Tinh thì mím môi, bước vài bước đi đến trước giường bệnh, ngồi xuống.
"Hai...hai người..." Mặt Hứa Thư Di đỏ như quả cà chua, ánh mắt cô ấy loe lóe nhìn hai người, mặt lại càng đỏ hơn, sau đó căn rằng nói với Tiêu Cảnh Nam: "Hôm nay tôi tới thăm Mặc Tinh, anh... anh đi rửa tắm nước lạnh đi!"
Trong chốc lát, Tiêu Cảnh Nam chưa hiểu ra ý của cô ấy, anh hơi nhíu mày, không nói gì.
"Không phải như cô nghĩ đâu." Mặc Tinh day day mi tâm, trong lời nói mang theo vài phần khàn khàn: "Vừa rồi, chẳng qua tôi và tổng giám đốc Tiêu đang nói một số chuyện."
Nói xong, cô chỉ vào quần áo bệnh nhân chỉnh tề trên người mình, rồi lại chỉ xuống cổ và cánh môi hơi khô.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam chuyển động theo động tác của cô, ánh mắt lóe lóe, hầu kết lăn lộn.
"Ồ..." Hứa Thư Di kéo dài ngữ điệu, nhìn trộm Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó giậm chân đi đến trước giường bệnh, cong mông đưa hoa tươi vào trong tay Mặc Tinh: "Chúc cô sớm thoát khỏi bể khổ!"
Dứt lời, đồng thời người đã lùi nhanh đến cửa, đứng dính sát vào cửa, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệnh, thoạt nhìn cực kỳ căng thẳng.
Mặc Tinh: "..."
Tiêu Cảnh Nam như không nhìn thấy sự hoảng hốt của Hứa Thư Di, anh đi đến bên giường bệnh, cầm lấy hoa trong tay Mặc Tinh rồi đặt lên bàn.
"Ay ôi!" Đột nhiên có người đẩy cửa, Hứa Thư Di đang dính sát vào cửa suýt thì ngã xuống đất.
Trương Hàn xách hoa quả đi vào, nhìn thấy khuôn mặt suy yếu của đồ đệ ở cửa, anh ta dở khóc dở cười: "Con đứng cửa làm cái gì?"
"Núi băng đang ở đây, hù chết con mất!"Hứa Thư Di rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Thầy, thầy mau đưa anh anh ra ngoài đi, anh ta ở đây con không dám nói chuyện với Mặc Tinh, hu hu hu"
Trương Hàn xoa đầu cô ấy, bất đắc dĩ nói: "Bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn hu hả?"
"Cứ muốn hu đấy!" Hứa Thư Di ngạnh cổ nói.
"..." Trương Hàn cười nhẹ một tiếng: "Một quyền đánh chết hu hu quáu."
Sau đó trong ánh mắt sốt ruột của cô ấy, anh ta đi vào phòng bệnh, đặt giỏi quả lên bàn, hỏi thăm Mặc Tinh ở trên giường bệnh: "Mỗi này, Thư Di đều nhắc mãi về cô Hứa với tôi, sức khỏe cô Hứa tốt lên chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi." Mặc Tinh nói.
"Vậy thì được!" Nghe vậy, Hứa Thư Di mỉm cười, răng nanh nhỏ còn chưa lộ ra, đã thu lại nụ cười, mặt nhăn than phiền: "Lúc cô xảy ra chuyện tôi đã muốn tới rồi, thầy tôi không nói tổng giám đốc Tiểu bảo không được tới, nếu làm cô không vui, thì không tốt cho sức khỏe của cô!"
Nghê đến câu sau này, Mặc Tinh theo bản năng nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, nhưng lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô, tầm mắt của hai người trùng hợp đâm vào nhau.
Tiêu Cảnh Nam không nhúc nhích, Mặc Tinh thu ánh mắt về trước, sắc mặt không tốt lắm.
Tiêu Cảnh Nam sẽ quan tâm đến sức khỏe của cô sao? Cô thật sự càng ngày càng không biết anh đang suy nghĩ những cái gì!"
Là sợ cô chết đi như này, tiện cho cô quá sao?
"Tôi với cô thân như vậy, làm gì có chuyện sẽ làm cô tức giận chứ!" Hứa Thư Di lại chống eo, tức đến nỗi quai hàm phình ra: "Nếu tôi mà nói thì, người không có tư cách tới thăm cô nhất chính là tổng giám đốc Tiêu, anh ta..."
Trương Hàn đẩy mắt kính, mỉm cười kéo Hứa Thư Di vào trong lòng, che miệng cô ấy lại: "Cô nhóc nói chuyện không suy nghĩ kỹ, toàn nghĩ gì nói nấy, không có ác ý."
"Đã không còn nhỏ nữa rồi, cậu cứ bảo vệ như vậy, cẩn thận gặp phải nguồn tai họa đấy." Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, Hứa Thư Di tức đến nỗi trừng hai mắt, muốn nói gì đó, nhưng bất hạnh miệng bị che, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư.
"Tôi ở bên cạnh cô ấy, chẳng phải là để thu dọn cục diện rối rắm cho cô ấy sao?" Trương Hàn bị Hứa Thư Di cắn một nhát, anh ta đau lắm, nhưng mà chỉ hơi nhíu mày thôi.
Đáy mắt Tiêu Cảnh Nam xoẹt qua một tia không rõ, há miệng rồi nhưng lại không nói gì nữa.
Anh không hiểu lắm về sự che chở quá đáng của Trương Hàn dành cho Hứa Thư Di, nếu mà là anh, cho dù anh thích một người, anh cũng không thể che chở như vậy.
Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, cũng không thể làm được chuyện bảo vệ cô trong mọi việc, kết quả của việc cô tự trưởng thành tốt hơn việc dựa vào anh nhiều.
Nghĩ tới đây, anh khẽ nhíu mày, hình như gần đây lúc nào anh cũng nghĩ đến từ thích này.