"Mẹ nó, anh... vẫn không chịu buông tha cho Tinh Tinh sao?" Mặc Lôi cầm lấy tay của Thủy Thanh Lan, vô cùng vất vả đứng lên, tơ máu trong mắt gần như muốn hóa thành máu tươi chảy ra: "Họ Tiêu kia, có phải mày cứ phải giết chết Tinh Tinh thì mới chịu buông tay không?"
Anh ấy giãy dụa muốn tiến lên, nhưng bởi vì cánh tay và đùi đều đã bó thạch cao, hành động không tiện, nên đã bị Thủy Thanh Lan ngăn lại.
Tiêu Cảnh Nam khẽ nắm tay lại, nơi trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, bị đè nén đến cực điểm, mỗi một ngụm hô hấp đều cực kỳ khó khăn.
Anh liếm cánh môi hơi khô: "Chuyện giữa tôi và cô ấy, chúng tôi sẽ tự xử lý tốt."
Dưới câu nói này, lý trí của Mặc Lôi biến mất gần như không còn: "Xử lý tốt cái rắm! Tiêu Cảnh Nam, con mẹ nó mày đừng tưởng mày là người nhà họ Tiêu thì ông đây không làm gì được mày!"
Lúc đi, anh ấy và Thủy Thanh Lan đều đi vội, lúc đó người sau đang gọt hoa quả, chưa kịp để con dao gọt hoa quả trong tay xuống.
Anh ấy sắc mặt hung dữ cướp con dao gọt hoa quả trong tay cô ấy, sau đó trong tiếng hét của cô ấy, nhảy đến trước người Tiêu Cảnh Nam, con sao để đối diện cái bụng của Tiêu Cảnh Nam.
"Ông đây hỏi lại mày một câu, có buông tha cho Tinh Tinh không?" Mặc Lôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Cảnh Nam, mỗi một chữ đều bật ra từ trong cổ họng: "Nghĩ kỹ rồi hãng trả lời!"
Nói xong, anh ấy lại đưa con dao về phía trước, lưỡi dao sắc bén đâm vào chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Cảnh Nam.
"Mặc Lôi, anh đừng làm bậy!" Không đợi Tiêu Cảnh Nam trả lời, Thủy Thanh Lan đổ mồ hôi lạnh quát bảo dừng lại: "Bỏ con dao xuống, anh thế này không những không giúp được Tinh Tinh, chỉ hại em ấy thôi!"
Mặc Lôi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Nam, tròng mắt màu trắng đã bị tơ máu màu đỏ bao trùm: "Không! Nếu anh ta không đồng ý, ông đây sẽ một đao làm thịt anh ta, cùng lắm thì đi tù!"
Thủy Thanh Lan không ngừng toát mồ hôi lạnh, cô ấy lau mồ hôi lạnh trên trán, đang định mở lời khuyên Mặc Lôi, thì lại bị Tiêu Cảnh Nam ở bên cạnh giành trước rồi.
"Chuyện giữa tôi và Mặc Sơ, chúng tôi sẽ tự giải quyết tốt." Con dao gọt hoa quả sắc bén không hề gặp chướng ngại đâm vào thịt Tiêu Cảnh Nam, nhiệt độ lạnh ngắt theo con dao gọt hoa quả truyền tới, chỉ cần hơi đưa về trước một chút, thì có khả năng anh sẽ mất mạng ngay tại chỗ, nhưng anh còn không thèm chớp mắt một cái.
Sự bình tĩnh và câu trả lời của Tiêu Cảnh Nam đã kích thích Mặc Lôi, hai mắt anh ấy đỏ ngầu, thở hổn hển, nước mắt theo khuôn mặt dữ tợn chảy xuống: "Tiêu, Cảnh, Nam!"
Anh ấy hét một tiếng, dao găm đâm vào bụng nhỏ của Tiêu Cảnh Nam, phát ra một tiếng phực rất khó chịu rất nhỏ.
Tiêu Cảnh Nam đứng yên tại chỗ, máu tươi chảy ra cán dao và miệng vết thương, chẳng mấy chốc đã nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của anh. Có chút đau và khó chịu, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn chỗ bị thương một cái.
"Mặc Lôi, anh điên rồi à?" Thủy Thanh Lan vội vàng đi đến giữa hai người, bàn tay run run nắm lấy con dao gọt hoa quả, trên mặt không còn tí huyết sắc nào: "Anh mau thả tay ra..."
Tiếng nói cũng bủn rủn vô lực.
"Không thả!" Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Lôi toàn là hận ý và thống khổ, nước mắt ba ba một tiếng rơi xuống bàn tay dính máu của anh ấy, ngay sau đó đã hòa vào với máu: "Vợ, coi như anh có lỗi với em và con, nhưng mà anh thật sự không... không nhìn nổi thấy Tinh Tinh... Tinh Tinh như vậy..."
"Không nhìn nổi thấy Tinh Tinh sống đau khổ mà gian nan như vậy." Cổ họng anh ấy căng thẳng, câu nói phía sau không thể nói ra.
Thủy Thanh Lan cắn chặt hàm răng, nước mắt rơi xuống. Cô ấy khó chịu đến nỗi một câu cũng không nói ra được.
Mà trong lúc này, Tiêu Cảnh Nam đứng thẳng từ đầu đến cuối, vẻ mặt không có nửa phần biến hóa, chỉ là khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt vì mất máy quá nhiều.
"Giữ yên lặng bên ngoài phòng cấp cứu, cậu Mặc và tổng giám đốc Tiêu thế này là đang thêm phiền toái cho người bệnh với cả bác sĩ ở bên trong đấy." Lục Ngôn Sầm vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng lúc này đã sắp nháo ra mạng người rồi, anh ấy không thể không tiến lên.
"Em thả tay ra!" Mặc Lôi nhìn Thủy Thanh Lan, cắn răng nói một câu, sau đó quay đầu nhìn sang Lục Ngôn Sầm: "Không phải chuyện của anh thì đừng con mẹ nó chõ mõm vào linh tinh!"
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng nói đã nhỏ lại nhiều, anh ấy đã đè cổ hộng thấp giọng rống.
Lục Ngôn Sầm đút hai tay vào trong túi áo khoác trắng, nhíu mày nhìn Mặc Lôi: "Cậu Mặc đang giết tổng giám đốc Tiêu ở cửa phòng cấp cứu, xác suất là anh ấy có hơn chín mươi phần trăm có thể được cứu sống, mà anh muốn vì ngồi tù vì tội giết người, cô Mặc cũng phải chịu tội vì hành động lỗ mãng của anh. Anh xác định anh làm như vậy là có lời chứ?"
"Mặc Lôi, bác sĩ này nói đúng, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tinh Tinh, thì giờ mau thả tay ra, bớt gây phiền phức cho em ấy!" Thủy Thanh Lan lau khóe mắt, hai mắt đỏ bừng, tốc độ nói cũng nhanh hơn ngày thường nhiều.
Mặc Lôi không lo mình ngồi tù, nhưng vừa nghe thấy là sẽ làm liên lụy Mặc Tinh, anh ấy lập tức do dự, sức trên tay cũng nhỏ đi vài phần.
Mồ hôi theo thái dương Tiêu Cảnh Nam chảy xuống, anh nắm chặt con dao, giống như không cảm giác được đau đớn, rút con dao từ trong bụng ra.
"Làm phiền bác sĩ Lục tìm người xử lý miệng vết thương cho tôi." Tiêu Cảnh Nam buông con dao gọt hoa quả ra, dao găm nhuộm đầy máu tươi rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, lộ ra vết thương dài đến một tấc trong lòng bàn tay anh.
Lúc Mặc Lôi nghe thấy chữ Lục của bác sĩ Lục thì sửng sốt, sau đó lại nhìn bảng tên đeo trên người Lục Ngôn Sầm, khuôn mặt tuấn tú vừa nãy vẫn còn lộ vẻ dữ tợn đã dịu đi vài phần, rồi lại hiện ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, giật mình và hối hận bối rối...vân vân.
"Được, tổng giám đốc Tiêu đứng yên đây, tôi tìm người tới ngay đây." Ánh mắt của Lục Ngôn Sầm dao động một chút ở miệng vết thương chỗ bụng và miệng vết thương ở lòng bàn tay của Tiêu Cảnh Nam, sau đó không hề do dự đồng ý luôn.
Anh ấy không thích hạng người ỷ thế hiếp người lòng dạ độc ác như tổng giám đốc Tiêu, nhưng thân là một người bác sĩ, anh ấy không thể thấy chết không cứu.
Mặc Lôi vẫn còn muốn nói gì đó với Lục Ngôn Sầm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lục Ngôn Sầm đã lấy điện thoại ra, vội vàng chạy đến bên cạnh gọi điện thoại cho đồng nghiệp.
Còn Tiêu Cảnh Nam, một tay cầm chiếc áo bệnh nhân đã bị xé rách, một tay che miệng vết thương đang liên tục có máu tươi chảy ra, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhìn về phía phòng cấp cứu.
Mặc Lôi oán hận liếc Tiêu Cảnh Nam một cái, hừ mạnh một tiếng.
"Anh đừng đứng nữa, ngồi xuống đi." Giọng điệu của Thủy Thanh Lan rất hung, nhưng lực đạo đỡ Mặc Lôi rất nhẹ: "Đợi lát nữa Tinh Tinh tỉnh lại, thì anh về phòng đi, em bảo bác sĩ xem cho anh, đừng có mà để lại di chứng gì."
Vừa nghe được tên của Mặc Tinh, đáy mắt Mặc Lôi âm u hơn.
Anh ấy tiện tay lau vết máu trên tay lên quần áo bệnh nhiên, không sao cả nói: "Nếu lần này Tinh Tinh... không ra được cửa này, chân và cánh tay của anh cũng không cần khám nữa, coi như là để lại kỷ niệm."
Chân của anh ấy mới bị thương có mấy ngày đã cảm thấy chỗ nào cũng bất tiện rồi, Tinh Tinh kéo cái chân đó hai năm, rốt cuộc là kiên trì như thế nào vậy?
Huống hồ, hiện tại chí ít thì anh ấy còn có bác sĩ chăm sóc, có phòng bệnh để ở, nhưng chân của Tinh Tinh vừa gãy đã bị đưa vào nhà tù rồi, có khi khoảng thời gian chân rất đau đó, còn phải bị người ta bắt nạt khắp nơi!