Mục lục
Xin Hãy Tha Cho Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện này tiếp chuyện kia, Tiêu Cảnh Nam rối bời, buồn bực ngắt lời bà ấy: "Mẹ gọi điện tới, còn có việc khác không?"



Trầm mặc.



Một lúc lâu sau, Vương Như mới nói: "Dù sao thì Sơ Tuyết cũng vì con mà bị thương, con bé xấp xỉ tuổi con, điều kiện các mặt cũng được. Bố con nói, để nhà họ Tiêu khỏi bị bàn tán, cho con đính hôn với Sơ Tuyết."



"Chuyện này con sẽ tự xử lý, mẹ bảo bố không cần quan tâm." Tiêu Cảnh Nam nói xong, vẻ mặt anh trầm xuống cúp máy luôn.



*



Mặc Tinh cũng đã nhìn thấy tin tức mà Lâm Hiểu gửi đến, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một độ cong trào phúng, ném điện thoại sang một bên, không có chú ý đến số tài khoản mà Vân Mân vừa thêm vào nhóm.



Câu lạc bộ Dream có mấy nghìn nhân viên, có người đi cũng có người vào, người trong nhóm làm việc mỗi ngày vào vào ra ra, có một người mới vào quả thực là chẳng có gì là lạ.



Mặc Tinh đứng bên cửa sổ, cởi chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy liền ra, thay một bộ quần áo khác.



Lâm Hiểu vẫn nhìn cô, tất nhiên là cũng nhìn thấy dấu hôn chằng chịt trên người cô: "Mặc Tinh, cô...những cái kia trên người cô... thế rốt cuộc thì cô đã thành công chưa?"



"Cô hỏi chuyện tôi câu dẫn anh ta thành công chưa, hay là hỏi tôi có rời khỏi câu lạc bộ thành công không?" Mặc Tinh đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ở khoảng khắc mà ánh mặt trời chiếu vào kia, trên người cô ấm áp, nhưng đáy lòng thì vẫn lạnh như băng.



Lâm Hiểu thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng biết là không nên hỏi nhiều, nhưng cô ấy thực sự là không kìm chế được trái tim tò mò: "Khác nhau không?"



"Có câu dẫn anh ta thành công hay không không quan trọng, chỉ cần lấy được ảnh chụp hoặc video thân mật của chúng tôi để uy hiếp anh ta, tôi sẽ có thể rời khỏi đây." Mặc Tinh không biết tại sao mình phải nói những điều này với một người có suy nghĩ không thuần khiết, có lẽ... là bởi vì cô đã quá cô độc.



Lâm Hiểu tiến sát lại gần cô, nói nhỏ hơn: "Thế ảnh chụp hoặc video đó đã quay được chưa?"



Mặc Tinh quay người, nhìn cô ấy một cái, không nói năng gì.



Cô đứng ở chỗ ngược sáng, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng Lâm Hiểu vẫn cảm nhận được sự kiềm nén quanh người cô: "Có lẽ vẫn còn cách khác, cô cũng đừng quá thất vọng."



Mặc Tinh cúi đầu, lại gần cô ấy từng chút một, lúc đi đến bên cạnh cô ấy, cô mới nói với giọng hơi khàn: "Ừm, đợi thêm mười mấy hai mươi mấy năm nữa trôi qua, có lẽ tổng giám đốc Tiêu và cô An sẽ không so đo những chuyện cũ vụn vặt với tôi nữa."



Lâm Hiểu không rõ Mặc Tinh có thật sự nghĩ như vậy không, hay là cô cố tình nói như vậy, cô ấy ngượng ngùng cười cười, cô ấy nói với vẻ áy náy và hơi lấy lòng: "Chúng ta lại cùng nghĩ cách, có lẽ có thể nghĩ ra cách gì đó tốt đấy."



"Có lẽ vậy." Mặc Tinh đáp một tiếng cho có lệ, cô ngồi trên giường ngây người.



Trước đó, cô còn hy vọng có thể chụp được mấy bức ảnh hoặc là một đoạn video thân mật để uy hiếp Tiêu Cảnh Nam, bây giờ kế hoạch đã thất bại, cuộc sống bỗng không còn hy vọng.



Lẽ nào cô phải ở lại câu lạc bộ Dream từ ngày này qua ngày khác như này, sống dưới bóng mờ Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết sao?



Cô không muốn.



Nhưng cô lại không có cách rời đi, thậm chí đến cả chết cũng không được.



Cô chết rồi, món nợ này sẽ bị Tiêu Cảnh Nam tính lên đầu nhà họ Mặc, cô có thể không quan tâm bố mẹ, nhưng anh trai chị dâu đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không muốn hại bọn họ.



Rừ...



Rừ....



Tiếng rung ở điện thoại của Mặc Tinh và Lâm Hiểu vang lên một trước một sau, người trước vẫn giữ nghuyên tư thế ngẩn người, không nhúc nhích, người sau cầm điện thoại lên xem.



"Mặc Tinh!" Lâm Hiểu đọc tin tức trong nhóm, hai mắt sáng lên, chạy đến trước giường Mặc Tinh, ngồi bên cạnh cô: "Tên Lưu An Trí nói là những tấm ảnh khỏa thân của cô trước đó là ảnh anh ta photoshop, lúc đó những người ở phòng bảo vệ bọn họ đều đi ra ngoài, không ai nhìn thấy đoạn ghi hình camera giam sát có cảnh cô trần truồng, anh ta xin lỗi cô ở trong nhóm đấy."



Mặc Tinh thờ ơ ừ một tiếng, chẳng thèm nhìn điện thoại một cái.



Lại là một chuỗi tiếng điện thoại rung vang lên.



Lâm Hiểu nhìn vẻ mặt của cô, dè dặt nhưng lại khó nén vui mừng nói: "Mặc Tinh, những người mà trước đó nói cô mà nói hăng nhất ấy, tất cả đều đang nói xin lỗi cô đấy!"



Mặc Tinh cúi đầu, không nói gì, không hề quan tâm đến việc có người xin lỗi cô hay không.



Cô đang nghĩ, sau này cô phải làm thế nào.



Thấy cô như vậy, Lâm Hiểu thức thời không lên tiếng nữa, cô ấy đứng lên, ngồi vào cái ghế ở bên cạnh, lướt điện thoại, lật xem tin tức trong nhóm.



Trong nhóm chat, rất nhiều người đang làm hòa với Mặc Tinh, có lẽ là nhắn tin riêng cho Mặc Tinh nhưng cô không trả lời, bọn họ liền gửi tin nhắn cho Lâm Hiểu, nhờ cô ấy thay bọn họ nói xin lỗi với Mặc Tinh.



[Lâm Hiểu, cô và Mặc Tinh ở cùng phòng ký túc xá đúng không? Bây giờ cô ấy có đang ở bên cạnh cô không? (sắp khóc rồi.jpg) Cô nói với cô ấy tiếng xin lỗi giúp tôi với, trước đây tôi nói những cái kia tôi không có suy nghĩ lệch lạc gì đâu, tôi mồm thối, đã thuận miệng đùa cô ấy mấy câu.]



[Lâm Hiểu, ngày thường anh và chị dâu cô đối xử với cô không tệ đúng không? Cô phải nói mấy lời dễ nghe trước mặt Mặc Tinh cho bọn anh đấy, bọn anh cũng là nghe người khác nói đến khí thế ngất trời, nên đã nói theo hai câu, nào có biết bọn họ nói thật hay giả!]



[Tôi nhắn tin cho Mặc Tinh mà cô ấy không trả lời, tôi định gọi điện cho cô ấy nhưng không có số điện thoại, nên đành phải tìm cô. Lâm Hiểu, cô bảo Mặc Tinh tha thứ cho những câu nói đùa của tôi nha, sau khi việc này thành công, sau này cô bảo tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối không đi hướng Tây!]



Trước đó, những người này đã nói những lời quá đáng về Mặc Tinh bao nhiêu thì giờ nói xin lỗi liền cuống cuồng bấy nhiêu, câu chữ thành khẩn, không giống như là làm chơi.



Thậm chí có một người chẳng có giao tình gì với Lâm Hiểu, sợ cô ấy không giúp, bọn họ gửi luôn mấy trăm mấy ngàn tệ cho cô ấy luôn, cầu xin cô ấy giúp đỡ.



Lâm Hiểu nhìn Mặc Tinh đang mở mắt to trống rỗng, trong lòng càng áy náy hơn, cô ấy cất điện thoại đi rồi đi đến trước mặt Mặc Tinh, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Mặc Tinh?"



"Sao vậy?" Mặc Tinh nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm, giống như là ngọn đèn đã cạn dầu, suy yếu, mệt mỏi, sinh mệnh chỉ còn sót lại một chút hơi thở.



Thấy thế, giọng nói của Lâm Hiểu càng nhẹ hơn chút nữa, cô ấy hơi chột dạ gõ gõ lên điện thoại của mình: "Không biết có chuyện gì mà những người lúc trước cười nhạo cô, bây giờ đột nhiên đều đi xin lỗi cô hết. Bọn họ không tìm được cô, thế là nghĩ rằng tôi với cô quan hệ khá tốt, liền tìm tới tôi."



Cô ấy liếm môi: "Có một số người còn gửi tiền cho tôi, tôi... tôi nhận rồi. Cô xem cô có muốn tha thứ cho bọn họ không, nếu cô tha thứ cho bọn họ, tôi sẽ chuyển số tiền đã nhận sang cho cô, nếu cô không tha thứ, tôi sẽ trả lại tiền cho bọn họ."



Mặc Tinh động đậy, cô ngồi thẳng hơn, châm chọc cười một tiếng: "Tôi vẫn chưa đến nỗi coi trọng chút tiền đó của bọn họ."



Đây là từ chối rồi.



"Trước đây cô là cổ chủa nhà họ Mặc, tất nhiên là chướng mắt chút tiền này của bọn họ." Lâm Hiểu lấy kinh nghiệm của bản thân khuyên cô: "Nhưng bây giờ tiền lương một tháng cũng không được bao nhiêu, cô nhận tiền của bọn họ, còn có thể sống dư dả hơn chút."



Mặc Tinh bật cười, lần này không có châm chọc, nhưng cũng không có vui sướng: "Có tiền rồi, sau đó thì sao? Tôi một người không có ngày nghỉ, ăn ở đều ở câu lạc bộ Dream, thời gian làm việc chỉ có thể mặc đồng phục, có chỗ nào cần tiêu tiền đây?"



"Cô có thể mua túi xách mình thích, đổi điện thoại..." Lần đầu tiên Lâm Hiểu gặp người ngại nhiều tiền, chỗ cần tiêu tiền thực sự là nhiều lắm đấy, cô ấy chỉ cảm thấy tiền không đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK