“… Anh có biết câu lạc bộ Dream không?” Mặc Tinh sửng sốt một lát, cô vẫn không biết anh trai mình đang ở đồn cảnh sát nào.
"Tôi biết!" Tài xế hai mắt sáng ngời: “Làm gì có ai không biết chứ? Nhà giàu thích đến đó chơi lắm, người bình thường như tôi không có khả năng đi, cô muốn đến đó à?”
Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc của mình: “Không, tôi muốn đến đồn cảnh sát gần nhất ở đó."
Trước đây khi Tiêu Cảnh Nam ở câu lạc bộ Dream, anh trai cô hay gây sự và bị bắt, có lẽ hiện tại anh ấy đang ở đồn cảnh sát gần nhất với câu lạc bộ Dream.
Nghe đến đây, tài xế lảm nhảm liên tục một hồi nhưng cô mặc kệ anh ta, không quan tâm, những gì anh ta nói không lọt vào tai cô một chữ nào.
Cô gọi thêm vài cuộc cho anh trai và chị dâu nhưng cả hai đều không trả lời, Mặc Tinh cau mày, sau đó cô trực tiếp gửi tin nhắn cho từng người một.
[Cho em biết bây giờ hai người đang ở đồn cảnh sát nào, nếu không em sẽ tìm từng người một.]
Mặc Lôi gọi lại: “Tinh Tinh, anh thật sự không có ở đồn cảnh sát, em..."
“Đừng nói dối.” Mặc Tinh trực tiếp ngắt lời anh.
Mặc Lôi: “Lần trước gặp em, anh thấy em rất nghe lời, ngoan ngoãn sao bây giờ lại ngang ngược như vậy? Anh nói với em rồi, đàn ông ai mà chả thích An…” Anh ấy lập tức thay đổi giọng: “Chị dâu em hiền dịu, nhẹ nhàng như vậy mà sao em cứ như hổ cái vậy, như thế không có ai yêu đâu.”
“Đừng nói nhảm nữa, nói cho em biết anh ở đâu.” Mặc Tinh cau mày, anh trai cô viện bao nhiêu lý do để ngăn cản cô đến đồn cảnh sát, có vẻ như chuyện này không dễ dàng giải quyết.
Nhìn thấy giọng nói Mặc Tinh mang mùi tức giận, Mặc Lôi không dám nói thêm gì nữa: “Đồn cảnh sát gần đây nhất. Em đang đau chân, đừng đi xuống chân không. Nếu em thật sự muốn tới thì để anh bảo y tá giúp em tìm xe lăn…”
Mặc Tinh trực tiếp cúp điện thoại, cô nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt tràn đầy trống rỗng và mờ mịt.
Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết sẽ không để anh trai của cô ra ngoài dễ dàng như vậy.
Hai mươi phút sau, chiếc taxi dừng lại trước đồn cảnh sát.
Mặc Tinh trả tiền xe và khó khăn bước xuống xe, tài xế hỏi có cần dìu vào đồn cảnh sát hay không nhưng cô một mực từ chối.
Một chiếc Audi với dòng chữ thực tập đang đậu lắt léo trước cửa đồn cảnh sát, cô chỉ nhìn lướt qua và không quan tâm.
"Em gái tôi sắp đến rồi!" Giọng Mặc Lôi vọng ra từ cửa: “Anh nói đi chuyện này cần bao nhiêu tiền thì giải quyết xong? Tôi sẽ không mặc cả đâu!”
"Cậu Mặc, chuyện này anh vẫn phải thương lượng với tổng giám đốc Tiêu và cô An. Nếu họ không buông tha, chúng ta chỉ có thể làm theo quy trình."
Mặc Lôi rống to hơn: “Đừng có nói vớ vẩn! Các anh không phải là…”
“Anh trai.” Mặc Tinh bước vào, cô bước tới bên cạnh Mặc Lôi.
Mặc Lôi sững sờ trừng mắt nhìn viên cảnh sát đang đỏ mặt, có chút ân cần nói: "Không có gì to tát, chỉ cần đưa cho bọn họ một ít tiền là anh có thể rời đi như trước, anh không có làm gì với đôi cẩu nam nữ đó!”
Cảnh sát nhìn bọn họ, coi như không nghe thấy 3 từ “cẩu nam nữ.”
“Đừng nhiều lời!” Thuỷ Thanh Lan kéo mạnh quần áo của Mặc Lôi, vẻ mặt lo lắng đỏ bừng.
Mặc Lôi liếc nhìn vợ mình và cô em gái đang nổi giận đùng đùng, anh ấy cũng không dám nói gì thêm nữa.
“Anh cảnh sát, anh vừa nói chỉ cần tổng giám đốc Tiêu và cô An buông tha, đúng không?” Mặc Tinh nhìn người cảnh sát, nhẹ giọng hỏi.
Viên cảnh sát ngồi xổm hồi lâu, lắp bắp nói: "Sư… thầy, là thế sao?"
Người cảnh sát trung niên đứng phía sau mấy người vội bước tới, ông ta bất lực liếc nhìn viên cảnh sát nhỏ bé rồi ho khan một tiếng: “Ừ. Nếu bọn họ có thể tự mình giải quyết, vui vẻ ổn thoả là được.”
"Tôi đã gặp cô An ngay trước khi tôi đến, và cô ta đã đích thân nói với tôi rằng cô ta không có trách anh tôi. Vậy bây giờ anh trai tôi có thể rời đi được không?" Mặc Tinh nhìn viên cảnh sát một lúc rồi quay đi. Hai năm trước, việc cô bị oan đã khiến cô mất dần thiện cảm với cảnh sát.
"Chuyện này..." Người cảnh sát trung niên cân nhắc lời nói: “Nói không thôi không được. Chi bằng cô gọi cho cô An hoặc tổng giám đốc Tiêu một cuộc điện thoại, nếu bọn họ nói không tính toán gì nữa, chúng tôi mới có thể thả người.”
Mặc Tinh gật đầu: “Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi cho bọn họ..."
“Đừng gọi!” Mặc Lôi ngắt lời cô, trực tiếp giật lấy điện thoại, chua chát nói: “Giỏi lắm thì anh ngồi tù một tháng, có gì to tát chứ? Em không phải là đã ở tù 2 năm sao, có vấn đề gì đâu?”
Nghe lời này, Thuỷ Thanh Lan dùng cùi chỏ đâm Mặc Lôi một cái, trừng mắt nhìn.
Mặc Tinh mím môi, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã.
Hai năm trong tù là quá đau đớn và cô không muốn anh trai mình phải chịu cảnh như vậy.
"Tinh Tinh." Mặc Lôi giễu cợt nói, không chút khách khí: “Anh chỉ lấy ví dụ thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Không sao, đưa điện thoại cho em đi.” Mặc Tinh ánh mắt lóe lên, cô đưa tay ra.
Mặc Lôi cau mày, trong tiềm thức giấu điện thoại sau lưng, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, anh ấy cuối cùng miễn cưỡng đành trả lại điện thoại cho cô.
Mặc Tinh không giữ số điện thoại di động của An Sơ Tuyết, nhưng quan hệ trước đây của hai người rất tốt nên có nhớ. Cô bấm số của An Sơ Tuyết và điện thoại đổ chuông hai lần trước khi nhấc máy, cô ta hỏi một cách không chắc chắn: "Mặc Tinh?"
“Ừm, là tôi.” Mặc Tinh nắm chặt tay sau đó lại thả lỏng.
Cô khom lưng quỳ gối nhìn Mặc Lôi đang tức giận, lông mày của anh ấy đã nhăn lại thành một nhúm, Thuỷ Thanh Lan liền che miệng anh ấy ngay khi Mặc Lôi định mở miệng: “Mặc Lôi, nếu anh thật sự thương Tinh Tinh thì nói ít thôi, đừng gây sự nữa.”
Mặc Lôi bẻ tay, gân xanh trên trán nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn im lặng, không nói một lời nào.
An Sơ Tuyết im lặng một lúc, sau đó nói lời xin lỗi: "Xin lỗi Mặc Tinh, tôi nói tôi không trách Mặc Lôi, nhưng Tiêu Cảnh Nam không buông tha cho. Cô nên chuẩn bị gặp luật sư mà Tiêu Cảnh Nam mời đến đồn cảnh sát đi.”
Vừa dứt lời, Hứa Thư Di, người đã chủ động giúp Mặc Tinh trước đó, bước vào: “Này, anh không phải là người dọn dẹp ở câu lạc bộ Dream sao? Sao anh lại ở đồn cảnh sát? Anh lại phạm tội gì à?"
Một luật sư đẹp trai và tỏa nắng trong bộ vest và đôi giày da đứng sau cô, trên tay cầm một chiếc cặp và một tập hồ sơ.
Anh ta đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi và nhìn Mặc Tinh vài lần.
“Chờ một chút.” Mặc Tinh chỉ vào điện thoại.
Hứa Thư Di chớp mắt, đặt ngón tay lên trước môi và làm động tác kéo khóa.
Mặc Tinh sau đó tiếp tục: "Anh trai tôi đã biết lỗi của mình rồi, và anh ấy liên tục nói rằng anh ấy sẽ đến xin lỗi cô. Lần này nạn nhân chính là cô. Chỉ cần cô không làm lớn chuyện, tính toán với anh trai tôi, cho người thả anh ấy ra, nhà họ Mặc xin nợ cô một tấm chân tình, cô xem xét xem liệu có thể thả anh tôi được không?”
Mặc Lôi trợn mắt, khó chịu kéo cà vạt.
“Nếu chú Mặc biết vì một lý do nào đó mà nợ tôi một ân huệ, tôi e rằng chú sẽ nổi giận mất.” An Sơ Tuyết thở dài: “Mặc Tinh, cô đang làm khó tôi rồi.”
Ngón tay Mặc Tinh nắm chặt góc quần áo, đầu ngón tay trở nên trắng bệch do lực của mình: "Có thể không? Tôi… tôi cầu xin cô đó!”
Mặc Lôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ rực, định lao tới giật lấy điện thoại, nhưng anh ấy lại bị Thuỷ Thanh Lan ngăn lại.