Trầm mặc.
Một lát sau, Vương Như nói với tâm trạng phức tạp: "Nếu ông nội con không sống được đến lúc đó, tất nhiên là các con không cần lo lắng đến cái vấn đề này. Nhưng dạo gần đây bên Mỹ đã nghiên cứu ra một loại thuốc chữa ung thư mới, chỉ chống đỡ một thời gian ngắn chắc không thành vấn đề."
"Cái này con cũng đã nghe nói." Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày.
Vương Như chờ anh nói tiếp.
"Mẹ không cần lo chuyện này nữa, con sẽ nghĩ cách giải quyết." Tiêu Cảnh Nam nói.
"Là nghĩ cách xử lý, hay là con hoàn toàn không có cách giải quyết hả?" Vương Như sốt ruột nói: "Lấy cớ sinh non ngoài ý muốn hoặc là sinh chậm, sẽ chỉ là trá hình nói cho ông nội con biết, các con đang lừa ông ấy!"
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu ăn cơm, không có tiếp lời.
"Đợi Tinh Tinh mang thai, cho con bé trợ sản một chút, đứa bé sinh non hai tháng, chắc hẳn cũng không sao." Vương Như nói.
Tiêu Cảnh Nam đặt đũa lên mặt bát, anh trầm giọng nói: "Không cần, chuyện này con sẽ nghĩ cách khác."
"Cảnh, Nam!" Vương Nhu nhíu mày quát anh một tiếng.
Tiêu Cảnh Nam cười nhẹ một tiếng, nhưng sâu trong mắt lại không có nửa phần ý cười: "Nếu ngay cả đứa con của mình mà con cũng ra tay được, mẹ nghĩ con có thể ra tay với mẹ và bố không?"
Trầm mặc.
Thật lâu sau.
Vương Như khẽ thở dài: "Ông nội con đã động tay động chân vào sổ sách? Nếu mà thật sự không giải quyết được, thì nói với cậu con một tiếng."
"Không cần." Tiêu Cảnh Nam nói.
Vương Như nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Người thân để làm gì? Chẳng phải là dùng để giúp con sao? Nếu không phải con hiếu thắng như vậy, thì cũng không cần ăn nhiều khổ thế này."
"Không biết có bao nhiêu người muốn bắt được điểm yếu của ông ngoại và cậu, con để bọn họ giúp, thì sẽ chỉ thêm rắc rối cho bọn họ thôi." Tiêu Cảnh Nam không muốn tiếp tục cái chủ đề này nữa, mà là nói: "Mặc Tinh chuẩn bị về nhà họ Mặc."
Vương Như cũng không có khăng khăng bám lấy chủ đề trước nữa, bà ấy suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tinh Tinh sợ liên lụy đến con à?"
"Cũng không phải... cô ấy sợ cô ấy không thể không thích con." Tiêu Cảnh Nam cầm đũa lên, nụ cười trên khuôn mặt có vài phần... phơi phới."
Vương Như: "..."
Hai người nói chuyện được một lúc, Vương Như hỏi cái gì, Tiêu Cảnh Nam cũng bảo bà ấy đừng lo nữa, anh tự có cách giải quyết.
"Con đấy, hỏi con cái gì cũng không nói, gặp phải chuyện gì cũng không nói." Vương Như nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên má Tiêu Cảnh Nam, còn có băng gạc chưa gỡ trên cổ anh, trên khuôn mặt bao phủ một tầng mây đen: "Mẹ thật sự sợ là một ngày nào đó con chọc giận ông nội con thật, sau đó..."
Tiêu Cảnh Nam thu lại độ cong nơi khóe miệng, anh nghiêm mặt nói: "Cho dù con không chọc đến ông nội, mẹ nghĩ ông ấy có thể tha cho con sao?"
Vương Như á khẩu.
"Nếu cho người khác làm một con chó kiếm tiền cũng được tính là tha cho con, thì ông ấy thật sự sẽ tha cho con." Tiêu Cảnh Nam dừng một lát, rồi nói tiếp: "Nhưng con là một con người, không phải con chó."
Vương Như há miệng, nhưng cuối cùng không có nói gì, bà ấy chỉ thở dài.
Hai mẹ con lại ngồi một lúc nữa, bàn về một số chiều hướng của mọi người nhà họ Tiêu dạo gần đây, Vương Như đứng dậy chuẩn bị đi. Lúc sắp đi đến cửa, bà ấy dừng lại, xoay người nhìn Tiêu Cảnh Nam, nhắc nhở khéo anh hai ngày nay đừng quá nặng *, để tránh làm Mặc Tinh bị thương.
"..Ừm." Tiêu Cảnh Nam bị bà ấy dặn dò chuyện về phương diện này, anh hơi xấu hổ.
Thấy nét mặt anh có vẻ chần chừ, Vương Như xụ mặt dặn dò một lần nữa: "Bây giờ con đang ở thời kỳ huyết khí phương cương, nhưng cũng không thể chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, không lo cho sức khỏe của Tinh Tinh!"
"Mẹ..." Tiêu Cảnh Nam bất đắc dĩ gọi bà ấy một tiếng: "Con biết rồi, mẹ thương cô ấy, con còn thương cô ấy hơn."
Lần đầu tiên Vương Như nghe thấy con trai nói câu sến sẩm như này, bà ấy nổi da gà, sau đó bà áy lại liếc anh một cái, như nghĩ tới điều gì đó rồi rời đi.
Trên tầng.
Mặc Tinh dùng chăn bọc người lại rồi ăn cơm, cô cứ có cảm giác cả người trần truồng rất khó chịu, không có cảm giác an toàn. Đợi sau khi ăn xong, cô quấn chăn đi về phòng mình, mặc đồ ngủ vào, sau đó mới cầm điện thoại quay lại phòng Tiêu Cảnh Nam.
Cô mở điện thoại ra, lướt weibo, cô phát hiện chuyện của An Sơ Tuyết và cô vẫn đang nằm trên hot search, trừ cái này ra, tin tức tập đoàn An Thị ngã rớt cũng lên hot tìm kiếm.
Mặc Tinh mở tin tập đoàn An Thị ngã rớt ra, phát hiện tập đoàn An Thị ngã rớt ngoại từ có liên quan đến An Sơ Tuyết ra, thì còn liên quan đến một chuyện nữa: Tập đoàn An Thị tiến quân vào thị trường đồ điện gia dụng, nhưng hầu như toàn bộ đồ điện gia dụng đều là bản sao chép lại của đồ điện gia dụng của tập đoàn Tiêu Thị.
Vốn dĩ có tin tức ông cụ Lâm và An Thiếu Sâm nói xin lỗi, giá cổ phiếu của tập đoàn An Thị chưa chắc sẽ rớt thảm như này. Nhưng mà có sự thêm vào của ông cụ Tiêu, tập đoàn An Thị trực tiếp bị ép cho gắt gao, cổ phiếu ngã rớt cũng không thể tránh được.
Mặc Tinh mím môi, vẻ mặt biến ảo.
Hai nhà An, Lâm liên thủ lại, còn không có đường đánh trả lại ông cụ Tiêu, thế cô thì sao? Ở trong lòng ông cụ Tiêu, e là cô chỉ là một con kiến hôi không đáng để tâm!
Rừ.
Rừ.
Điện thoại rung lên rừ rừ.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn điện thoại, vẻ mặt u ám hiện lên chút mềm mỏng, cô nhận cuộc gọi video mà Mặc Lôi gọi tới.
"Tinh Tinh!" Video vừa được kết nối, điện thoại đã bị khuôn mặt hưng phấn của Mặc Lôi chiếm cứ: "Em đã xem tin tức chưa? Cổ phiếu của tập đoàn An Thị ngã ngừng! Ha ha ha... anh nghe người ta nói, đây mới chỉ là bắt đàu, cổ phiếu của tập đoàn An Thị còn phải giảm thêm mấy lần nữa! Đã quá! Đã quá đi!"
Góc quay video của anh đúng là quỷ dị, Mặc Tinh chỉ nhìn thấy được mũi anh đi xuống, mắt cũng không nhìn thấy: "Anh, anh để xa camera ra chút, em không nhìn thấy anh."
"Ai ya, thằng nhóc con, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng cầm đồ chơi của con trọc vào mông bố!" Mặc Lôi quay đầu, cũng không biết là anh đang dạy bảo nhóc nào trong hai nhóc song bào thai.
Sau đó Mặc Tinh nghe thấy một tiếng khóc oa một cái, ngay sau đó bên kia vang lên tiếng khóc hòa tấu, còn đi kèm với tiếng chị dâu cô khuyên anh trai cô: "Mặc Lôi, anh có dáng vẻ của một người làm bố đi được không hả? Anh nói xem anh đã làm con khóc bao nhiêu lần rồi?"
Mặc Lôi lại vừa nói xạo vừa xin lỗi, một trận nhốn nháo loạn lạc.
Mặc Tinh nhìn thấy cảnh tượng loạn tùng phèo ở bên đó, cô có chút mơ hồ sờ lên bụng mình, đợi một thời gian nữa, sau khi cô mang thai rồi sinh con, cũng sẽ như thế sao?
"Tóm lại anh hãy dỗ những tiểu tổ tông này cho tốt đi!" Mặc Lôi quay lại trước camera, cầm điện thoại lên với vẻ mặt đau khổ, cào cào mái tóc rối mà song bào thai làm rối, rồi phàn nàn: "Anh càng ngày càng không có địa vị trong cái nhà này nữa rồi!"
"Trước đây chỉ có em và chị dâu em bắt nạt anh, bây giờ ngay cả hai thằng nhóc này cũng cưỡi lên đầu anh rồi!"
Mặc Tinh mỉm cười: "Bắt nạt anh là nể mặt anh đấy, anh xem bọn em có bắt nạt người khác không?"
"Em xinh đẹp, em nói gì cũng đúng!" Mặc Lôi thở dài với vẻ mặt cưng chiều, sau đó anh lại bắt đầu sáng mắt lên nói về chuyện của nhà họ An: "Bọn họ rớt giá liên tiếp mấy lần rồi, lần này tập đoàn An Thị phải bồi thường thảm rồi nhỉ? Hừ, cho tâm cơ biểu biểu* đó bắt nạt em này, đây chính là báo ứng, cô ta..." (Tâm cơ biểu: ý chỉ cô gái tâm cơ.)