Mọi người im lặng, từng người một cúi đầu xuống, không ai dám nói nữa.
Ngay sau đó, ánh mắt Vân Mân rơi vào khuôn mặt bê bết máu của Tưởng Na Na, cô ta khịt mũi, quay đầu lại nhìn Mặc Tinh: “Người ta bị cô đánh ra bộ dạng như này, giờ tôi trừ ba tháng tiền lương của cô, coi như bồi thường tiền chữa bệnh cho cô ta, cô có ý kiến gì không?”
“Không.” Mặc Tinh rũ mắt xuống, mồ hôi ra ướt đẫm lòng bàn tay, cô sợ rằng chưa chắc đã chỉ trừ ba tháng tiền lương, mà còn có những hình phạt khác nữa.
“Chỉ trừ ba tháng lương của cô ta thôi sao?” Tưởng Na Na nín khóc, gắt gao mắng: “Chị, em không phục! Cô ta đánh em như thế này, chỉ trừ ba tháng lương là quá rẻ so với những gì em phải chịu, em muốn…”
“Em muốn như nào?” Vân Mân mỉm cười ngắt lời cô ta.
Tưởng Na Na dường như bị ai đó nhéo cổ họng, mặt cô ta đỏ bừng một hồi lâu, không nói gì cả, vết máu chảy ra dọc theo vết thương trên đầu, nhìn trông thật đáng sợ, nhưng cũng có phần buồn cười không nói nên lời.
“Để lại hai người đưa Tưởng Na Na đến bệnh viện, những người còn lại giải tán đi về đi.” Vân Mân cười nói.
Hai người phụ nữ miễn cưỡng đứng dậy và đi cùng Tưởng Na Na đến bệnh viện, trong khi những người còn lại thì trở về ký túc xá của họ.
Vân Mân bước qua Mặc Tinh đi về hướng ký túc xá, đồng thời cô ta không quên nhìn vết máu trên mặt đất và cười nói: "Ra tay tàn nhẫn quá."
Trái tim Mặc Tinh đập mạnh một nhịp, bàn tay cô buông thõng bên hông ống quần, nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng thả ra: “Ừ."
“Nói đi, tại sao cô lại đánh Tưởng Na Na?” Vân Mân ngồi trên giường nhướng mày, chưa kịp để cô trả lời thì nói tiếp: “Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, tôi không có hứng thú nghe.”
Cô ta lấy trong túi ra hai ống thuốc mỡ, tùy tiện ném cho Mặc Tinh.
Mặc Tinh bắt lấy nó và liếc nhìn dòng chữ chỉ định trên đó, thuốc này dùng để điều trị các vết bầm tím và những chấn thương khác. Cô cầm thuốc mỡ trên tay, và sau vài lần do dự, lúc sau cô mới hỏi: "Cô cho tôi à?"
“Không cô thì ai?” Vân Mân vươn vai, một tay cô ta chống cằm, cười nói hỏi cô: “Hay cô nghĩ là ai nào? Tổng giám đốc Tiêu ư?”
“Không… không.” Mặc Tinh mặt nóng bừng, cô xấu hổ nói: “Cảm ơn chị Vân Mân, thuốc này bao nhiền tiền để tôi gửi cô.”
Vân Mân là người của Tiêu Cảnh Nam, cô nghĩ có lẽ những thứ thuốc mỡ này chắc hẳn là ý của anh... Cô thực sự bối rối, anh hận không thể lấy cái mạng quèn này của cô để bồi thường cho An Sơ Tuyết, vậy làm sao có chuyện quan tâm đến vết thương của cô chứ?
“Không cần, cái đó chẳng đáng là bao.” Vân Mân đứng dậy, tránh vết máu trên mặt đất, rồi bước ra ngoài.
Mặc Tinh đi theo sau lưng cô ta, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Chị Vân Mân, cho tôi hỏi một câu được không?"
Vân Mân dừng lại, quay đầu, nhướng mày nhìn cô.
“Anh Tiêu có nói về việc khi nào thì tôi có thể rời khỏi đây không?” Mặc Tinh liếm đôi môi khô khốc của mình, lần đầu tiên trong đôi mắt luôn tràn đầy mệt mỏi, trải qua biết bao thăng trầm ấy cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng nhỏ.
"Không." Vân Mân vén tóc đến mang tai, mỗi động tác của cô ta đều mang theo sức hấp dẫn mê người: “Tổng giám đốc Tiêu có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này."
Anh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, vậy chẳng khác nào muốn mình phải ở đây cả đời để đền bù cho An Sơ Tuyết sao?
Ngọn lửa sáng đó đột nhiên vụt tắt trong mắt Mặc Tinh, mặc dù cô đang đứng dưới ngọn đèn sáng, nhưng lại không thể nhìn rõ phía trước.
Cuộc sống của cô là một màu xám xịt, dù có bước đi như thế nào, cuối cùng cô vẫn phải đứng trên mép vực thẳm, vô vọng.
"Phù." Mặc Tinh run rẩy hít sâu một hơi thật sâu, sau đó lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, tuyệt vọng bước trở về ký túc xá.
…
Một tuần trôi qua nhanh trong chớp mắt.
Tưởng Na Na đang nằm viện, những người khác sau khi nhìn thấy dáng vẻ dũng cảm, cứng cáp của Mặc Tinh, cũng không dám bàn luận trước mặt cô nữa.
Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, một mình cô dọn dẹp sạch sẽ hai tầng, ngày nào cũng mệt mỏi đến nỗi đau thắt lưng, đối với cô, được nghỉ làm một ngày cũng là một điều khá xa xỉ.
Trên hành lang.
“Mẹ cô, làm ơn mở to mắt lên khi lau nhà, được không?” Người đàn ông vẻ mặt chán ghét: “Làm bẩn cả giày của tôi!”
“Tôi xin lỗi, tôi lấy khăn mới lau cho anh được không?” Cây lau nhà của Mặc Tinh vốn không hề đụng vào giày của người kia, nhưng cô vẫn xin lỗi anh ta.
Giờ đứng giải thích với anh ta chỉ tổ gây ra rắc rối cho cô mà thôi. Cả ngày làm việc đã mệt mỏi lắm rồi, lấy đâu ra sức nữa mà giải quyết những việc rắc rối này.
“Quên đi!” Người đàn ông cáu kỉnh nói: “Sau này mở to mắt ra. Giày tôi bị cô làm bẩn này, cô không có đủ khả năng đền đâu, cô biết chưa?”
“Vâng, anh đi cẩn thận kẻo trượt.” Mặc Tinh đứng ở bên cạnh cây lau nhà, chờ người đàn ông đó đi qua, sau đó quay đầu nhìn Lâm Hiểu vừa tới: “Tìm tôi à?
“Chị Vân Mân gọi cô qua.” Lâm Hiểu cau mày, vừa đi vừa nói: “Trang phục của người đàn ông vừa rồi cộng lại có 24 triệu, cũng không phải thuộc hạng người giàu có lắm, cô không cần phải khép nép, khúm núm làm gì.”
Mặc Tinh cười cười, không nói gì.
Cô không bận tâm chuyện đó lắm, Lâm Hiểu cũng không nói gì nữa, đưa cô tới cửa tổng giám đốc rồi rời đi.
Mặc Tinh gõ cửa, đợi người đồng ý rồi mới đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy những người bên trong, cô tái mặt, cúi đầu nói: "Anh Tiêu, chị Vân Mân."
Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế sô pha, quay lưng lại cửa, chính vì thế mà cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, hai chân anh thẳng tắp gập vào nhau, điếu thuốc giữa các ngón tay cũng bị dập tắt, giống như khi anh lấy gậy đánh gãy chân cô hai năm trước.
Chính vì như thế mà không biết bao nhiêu đêm, cô chợt tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên trán, sợ hãi vô cùng, thậm chí cô còn không có dũng khí để đối diện với nó.
“Mau tới đây.” Vân Mân pha trà rồi đặt ở trên bàn, mỉm cười nói: “Tưởng Na Na thế nào rồi? Có thể xuất viện không?”
“Tôi không biết, tôi không đến thăm cô ta.” Trên mũi Mặc Tinh toát ra mồ hôi, đầu ngón tay cô không khỏi run rẩy.
Một tuần vừa trôi qua, không biết liệu Tiêu Cảnh Nam có truy cứu trách nhiệm của cô không?
Liệu anh có đích thân tống cô vào tù như hai năm trước?
Lông mi của cô không thể ngừng chớp, cổ họng trở nên khô khốc, nỗi sợ hãi đã nhấn chìm cô hoàn toàn. Cô đáng ra phải chịu đựng, không nên làm gì Tưởng Na Na...
“Tôi chỉ đang hỏi thôi, tại sao cô lại căng thẳng như vậy?” Đôi mắt trìu mến của Vân Mân hơi nhướng lên, cô ta mỉm cười và đưa cho cô một tách trà “Thư giãn uống trà đi. Tôi có ăn thịt cô đâu.”
Mùi thuốc lá nhàn nhạt, làn khói toả ra trong phòng làm việc, Tiêu Cảnh Nam không nói lời nào, thậm chí còn không nhúc nhích, nhưng hơi thở của anh đều phả ra khắp nơi khiến thần kinh Mặc Tinh căng thẳng đến cực điểm.
Cô hai tay cầm lấy tách trà, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Tiêu Cảnh Nam đã đột nhiên liếc mắt nhìn.
Cạch!
Tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Tôi xin lỗi..." Mặc Tinh mặt không còn chút máu, quỳ xuống nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, trong lúc vội, cô vô tình để mảnh vỡ đâm vào tay mình, máu chảy ra.
Như thể không cảm nhận được, cô tiếp tục nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất.
"Đến tách trà còn không cầm nổi, cô nghĩ cô là cô cả nhà họ Mặc sao? Hả?" Tiêu Cảnh Nam đứng dậy đi tới chỗ cô, ánh mắt rơi vào bàn tay đang chảy máu ấy, trong mắt anh hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mặc dù tay đau, nhưng Mặc Tinh lại cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu, cô cúi đầu, thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi."
Bộ dạng này của cô khiến Tiêu Cảnh Nam trong lòng có chút khó chịu, cau mày nói với Vân Mân: "Chăm sóc vết thương cho cô ta. Đừng để mọi người nghĩ rằng tôi đang ngược đãi nhân viên."