Trước đây, cô cả ngày dính phía sau anh, mà khi anh không đáp lại tình cảm của cô, có phải cô cũng khó chịu như này đúng không?
"Không nói được gì nữa à?" Mặc Tinh nói chữ nào cũng bật ra từ trong kẽ răng: "Tiêu Cảnh Nam, có phải anh nghĩ tôi yêu anh là bản năng, cho dù anh vì một sự hiểu nhầm nực cười giày vò tôi hai năm, tôi cũng nên tiếp tục yêu anh không?"
"Phải, tôi quá ngu xuẩn, bị người ta kích một cái đã mặc nội y tình thú đi ôm đàn ông, bởi vì cái này làm anh hiểu lầm, có lỗi sai của tôi! Tôi cũng bằng lòng nhận trừng phạt tương ứng, anh hủy hôn ước với tôi, hoặc mắng tôi đều được hết!"
"Nhưng anh lại chẳng hỏi gì cả, đã nhận định tôi bắt cá hai tay, đánh gãy chân của tôi, tống tôi vào tù, còn bắt tôi làm việc ở cái loại chỗ như câu lạc bộ Dream, anh còn nhục nhã tôi... anh không cảm thấy anh đã làm quá đáng quá rồi sao?"
Lúc nói đến một câu cuối cùng, cô gần như là hét lên.
Cách cửa kêu lạch cạch một chút, mở ra một khe nhỏ, lộ ra góc áo của Lâm Hiểu. Nhưng ngay sau đó khe cửa đã biến mất, cánh cửa đã bị người ở ngoài đóng lại rồi.
Lâm Hiểu ở bên ngoài sợ đến mức nơm nớp lo sợ, cô ấy sợ Tiêu Cảnh Nam tính sổ với Mặc Tinh, nhưng hai người bên trong lại không có chút phản ứng nào về cái này, hình như là chưa nghe thấy động tĩnh vừa rồi.
Tiêu Cảnh Nam nhìn vành mắt đỏ bừng và ánh mắt oán hận của Mặc Tinh, nơi mềm nhất trong lòng như bị người ta bóp nghẹt.
Anh mím môi, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng người anh vừa tiêm thuốc tê, không thể động đậy được.
Anh giật giật cánh môi muốn nói chuyện, rõ ràng là có một đống lời muốn nói, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó bịt lại, một chữ cũng không nói ra được.
Lần đầu tiên trong đời, anh nếm được tư vị của sự hối hận.
Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không nói gì cả. Mỗi tấc không khí bên trong phòng bệnh đều như bị nén lại, muốn hô hấp đã trở thành một chuyện xa xỉ.
"Có lúc, tôi thật sự muốn giết chết anh!" Mặc Tinh đặt tay lên cổ anh, bóp chặt một chút: "Nếu giết chết anh rồi, tôi cũng được giải thoái!"
Sức lực trên tay cô chứng minh cô tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Gương mặt Tiêu Cảnh Nam vì hô hấp không thông suốt nên đã biến sắc rồi, thoạt nhìn có hơi chật vật, nhưng ánh mắt anh lại vẫn sâu thẳm như cũ, không có nửa phần dao động, cứ như thể người đang bị bóp cổ không phải là anh vậy.
"Bây giờ tôi không cử động được, em có thể thử." Anh nhìn cô, thản nhiên nói.
Sức lực trên tay Mặc Tinh tăng lên, khản tiếng nói: "Anh cho rằng tôi không dám à?" .
"Ngay cả bản thân em em còn dám giết thì em còn gì không dám đây?" Bởi vì cổ họng bị cô nắm, giọng nói của Tiêu Cảnh Nam hơi khàn khàn, nhưng vẫn thong dong như cũ: "Bây giờ em có thể ra tay rồi đấy."
Dáng vẻ anh chắc chắn cô sẽ không làm anh bị thương khiến cho niềm tức giận và hận ý của Mặc Tinh đã lên đến đỉnh điểm, cô hơi nổi người lên, hai tay dùng sức.
Dù sao thì cô đã không muốn sống nữa từ lâu rồi, giết chết anh, sau đó cô cũng tự sát, cô liền thật sự được giải thoát rồi!
Sức lực trên tay Mặc Tinh tăng lên, khuôn mặt của Tiêu Cảnh Nam dần biến thành màu đỏ tím, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nhọc. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, ngay cả nửa phần sợ hãi do tử vong mang đến cũng chưa từng xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì không đủ dưỡng khí, môi anh mở ra, giọt mồ hôi to như hạt đậu theo cái trán rơi xuống.
Mặc Tinh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, thở từng ngụm hổn hể, mồ hôi không ngừng lăn xuống má rồi rơi trên quần áo. Một lát sau, sức lực trên tay cô không tăng lên nữa, sau đó cô buông anh ra, đứng sang một bên với vẻ mặt khó coi.
"Trong lòng em vẫn còn có tôi." Tiêu Cảnh Nam ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ chưa tan, nhìn thì không dễ chịu lắm, nhưng ánh mắt lại nhiễm một tầng ý cười.
Câu nói này làm cho ánh mắt Mặc Tinh có một tia bối rối, cô lại xoay người lại nhìn anh, châm chọc nói: "Không giết anh, là do tôi sợ giết anh làm bẩn tay tôi!"
Tiêu Cảnh Nam không tiếp lời, chỉ là thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Thái độ của anh như thế khiến cho Mặc Tinh cảm thấy buồn bực, cô mắt lạnh nhìn anh: "Bây giờ không giết anh, là vì anh vẫn còn tác dụng!"
"Thay đổi lý do nhanh thế à?" Tiếng hô hấp của Tiêu Cảnh Nam đã dần bình ổn, vẻ mặt như thường, nhưng đáy mắt lại mang theo vẻ trêu tức.
Mặt Mặc Tinh hết đỏ lại xanh, xanh rồi trắng như cái bảng màu bị đổ vậy, cô vội vàng muốn chứng minh cô không giết anh là bởi vì anh có tác dụng: "Anh nghĩ tôi đang lấy cớ?"
Tiêu Cảnh Nam nhướng mày, không lên tiếng.
"An Sơ Tuyết tính kế nhiều như vậy, chẳng qua là muốn ở bên anh. Tôi và anh ở bên anh, người đau khổ nhất chính là cô ta!" Mặc Tinh nhíu mày nói.
Ý cười ở đáy mắt Tiêu Cảnh Nam đã tăng thêm vài phần: "Cho nên em đồng ý ở bên tôi rồi à?"
"..." Mặc Tinh nhíu mi: "Tôi không đồng ý, anh sẽ thả tôi đi sao?"
Tiêu Cảnh Nam: "Sẽ không."
Anh dừng lại một chút, nhìn cô rồi nghiêm túc nói: "Nếu em kết hôn với tôi, rồi sinh cho tôi hai đứa con, trong lòng Sơ Tuyết sẽ càng khó chịu hơn."
"Tiêu, Cảnh, Nam!" Mặc Tinh bật ra vài chữ từ trong kẽ răng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Cảnh Nam thu bớt lại: "Ở bên tôi, tôi sẽ cố gắng bù đắp lại những sai lầm mà trước kia tôi đã mắc phải cho em. Chỉ cần em không nói là rời khỏi tôi, em muốn trả thù Sơ Tuyết, nhà họ An hay là làm gì, tôi đều có thể giúp em."
Hầu kết anh lăn lộn, đau rát trên cổ vẫn chưa tan: "Dưới tình huống không giết chết tôi, em muốn làm gì tôi cũng được. Với em thì vụ buôn bán này rất có lợi, chí ít thì có lời hơn nhiều so với việc em bỏ đi, em thấy thế nào?"
Sắc mặt Mặc Tinh rất khó coi, nhưng cô không có vội từ chối.
Đúng như Tiêu Cảnh Nam nói, những điều kiện mà anh đưa ra có lợi cho cô hơn nhiều so với việc cô bỏ đi, quan trọng nhất là, cô hoàn toàn không có biện pháp bỏ đi!
Với tình hình trước mắt, đồng ý với anh là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng về cảm tính thì cô không thể chấp nhận chuyện ở bên anh, những chuyện sai mà anh làm với cô, mỗi một chuyện đều đủ để khiến cô hận anh cả đời!
Cốc cốc cốc!
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Mặc Tinh đang không biết lựa chọn như thế nào, cô lùi về sau vài bước, ngồi lên giường: "Vào đi."
Cánh cửa kêu cạch một tiếng rồi mở ra, Vương Như đã đi vào, sau lưng bà ấy còn có một người giúp việc, trong tay đang xách hai cặp lồng giữ nhiệt.
"Sao Cảnh Nam cũng ở đây?" Vương Như liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Nam đang mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, bà ấy hơi ngạc nhiên.
Mặc Tinh mím môi, cúi đầu không lên tiếng.
"Lúc gọt táo không cẩn thận làm đứt tay." Tiêu Cảnh Nam thảnh thơi nói.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu rồi.
"Gọt táo bị đứt tay, sao còn nằm viện vậy?" Sắc mặt anh không giống bị thương nhẹ, Vương Như đi qua: "Cho mẹ xem vết thương của con."
Tiêu Cảnh Nam mở lòng bàn tay ra cho bà ấy xem: "Lúc gọt táo đã suy nghĩ một lúc, cầm nhầm lưỡi dao làm cán giao."
Vương Như liếc mắt nhìn vết thương ở lòng bàn tay anh, sau đó ừ một tiếng, nói sâu xa: "Con trai lớn rồi, tâm tư cũng nhiều rồi."
Gọt táo sẽ làm tay bị thương thành như này ư? Cái cớ này cũng hời hợt quá rồi đấy.