Mặc Tinh cúi đầu không nói gì, nhưng mà nắm tay đã nắm càng ngày càng chặt.
Vu cáo hãm hại cô là An Sơ Tuyết, đánh gãy chân cô và đưa cô vào tù lại là Tiêu Cảnh Nam, nhưng bây giờ cô lại 'ở' bên cạnh Tiêu Cảnh Nam, bề ngoài còn là bạn gái của anh ta!
A!
Thật nực cười!
Hứa Thư Di không có nhận ra tâm trạng của cô, cô ấy vẫn đang tự phàn nàn: "Dù sao thì mỗi lần thẩm phán đưa ra kết quả, tôi đều cảm thấy trong lòng rất khó chịu!"
"Mấy tháng trước, tôi nhận một vụ án của một trẻ vị thành niên, tên nhóc hai mươi tuổi đó đã đánh chết bạn cùng lớn! Nhưng cậu ta là trẻ vị thành niên, nên không bị phán tử hình, chỉ vào trại giáo dưỡng một thời gian là có thể ra ngoài..."
Mặc Tôi nhếch môi, miệng đắng ngắt, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại vậy, một chữ cũng không nói ra được.
"Cảnh Nam, chuyện vu cáo mưu hại người này là An Sơ Tuyết làm, nhưng chuyện đánh gãy chân Mặc Tinh và đưa cô ấy vào tù là cậu làm. Với kinh nghiệm của tôi với phụ nữ, tâm trạng của Mặc Tinh rất không tốt, cậu..." Trương Hàn thở dài: "Nghiệt duyên a!"
Tiêu Cảnh Nam nhìn về phía Mặc Tinh, ánh mắt lóe lên, anh vươn tay cởi viên cúc áo, nhưng phần áp lực trong lòng lại chẳng hề tiêu tán.
Từ lúc đi vào tòa án đến giờ, cô đều không nhìn anh cái nào, càng chưa từng để ý đến anh.
"Cậu vất vả rồi." Tiêu Cảnh Nam nói.
Trương Hàn đẩy gọng kính, khẽ nhíu mày, cảm khái: "Cuối cùng cậu đã nói tiếng người rồi! Thực ra cũng chẳng có gì, đối với tôi thì vụ án này hoàn toàn là case nhỏ!"
"Nguyên nhân hậu quả đều đã nói cho cậu biết, chứng cứ cũng chuẩn bị hết cho cậu rồi, nếu cậu còn không giải quyết được nữa thì quá dốt." Tiêu Cảnh Nam nói.
Trương Hàn: "..."
Tên này.
"Nghĩ xem dỗ Mặc Tinh như thế nào đi!" Trương Hàn hừ một tiếng, sau đó túm Hứa Thư Di đi mất: "Chúng tôi còn có việc, các cậu tự nghĩ cách đi về nhé!"
Nói xong, trực tiếp khởi động xe rời đi.
Tiêu Cảnh Nam đi vài bước đến trước mặt Mặc Tinh, anh đưa tay ra muốn kéo cô đi, nhưng không biết là cố ý hay vô ý, cô cũng đưa tay lên vuốt tóc, tránh tiếp xúc của anh.
"Tôi muốn ở một mình một lát, anh đi trước đi." Mặc Tinh đưa lưng về phía anh rồi nói.
Hầu kết Tiêu Cảnh Nam lăn lộn, ánh mắt âm u: "Tôi đưa em về Trúc Hiền Trang, sau đó tôi sẽ tới công ty."
"Anh đi thẳng đến công ty đi." Mặc Tinh quay đầu lại nhìn anh, trên gương mặt là vẻ hờ hững: "Tôi muốn có ít thời gian ở một mình."
Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, cuối cùng anh vẫn chọn thỏa hiệp: "... Tôi đi cùng em ra khỏi chỗ này trước đã."
Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm: "Chỗ này có rất nhiều phóng viên."
Mặc Tinh mím môi, gật đầu.
Khi hai người đang định rời đi, giọng nói của Vu Tĩnh Vận truyền tới từ phía sau: "Tinh Tinh, đợi mẹ với!"
"Đi thôi." Mặc Tinh thật sự không muốn đối mặt với mẹ cô vào lúc này, nghe thấy tiếng gọi của mẹ cô, cô nhấc chân đi luôn, tốc độ cũng nhanh hơn bình thường.
Tiêu Cảnh Nam cũng đi cạnh cô.
"Tinh Tinh, con đợi mẹ với, mẹ có lời muốn nói với con!" Trong giọng nói của Vu Tĩnh Vận đã hơi nghẹn ngào rồi.
Mặc Tinh thả chậm bước chân lại, chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cô vẫn không dừng lại mà đi thẳng ra cửa tòa án.
Nhưng mà không khéo, vẫn còn rất nhiều phóng viên đang ngồi đợi ở đây, vừa thấy cô đi tới, bọn họ lập tức ùa lên.
"Cô Mặc, nếu cô là bị người ta vu hãm, tại sao hai năm sau cô mới nói ra chuyện này?"
"Lúc ở trên tòa, cô nói cô An tìm cô là muốn bảo cô hủy bỏ hôn ước, chuyện này là thật sao? Vậy nên cô An mới là người chen ngang kia sao?"
"Mặc Tinh, cô bị người ta vu cáo hãm hại, nhưng lại phải đi tù hai năm, liệu cô có bất mãn với kết quả xét xử lần này không?"
Mặc Tinh bị hỏi đến nỗi bực cả mình, cô muốn đẩy bọn họ ra để đi. Nhưng những người này như bức tường thịt chắn xung quanh cô, mic thì dí thẳng vào mặt cô, căn bản không cho cô có cơ hội rời đi.
"Tâm trạng của bạn gái tôi đang không tốt, các vị thông cảm chút." Tiêu Cảnh Nam xuyên qua đám người, đi đến trước người Mặc Tinh.
Các phóng viên nói một câu rồi chặn trước người Mặc Tinh, một mảng ồn ào, không ai di chuyển cả.
"Hay là, các vị muốn để tôi nhớ tên của các vị?" Tiêu Cảnh Nam nhìn bọn họ với vẻ cười như không cười.
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, có vài người đã lùi về sau một chút, sau đó tất cả các phóng viên đều lùi ra.
"Tinh Tinh." Vu Tĩnh Vận đã đuổi tới nơi, bà ấy đứng bên ngoài đám người đó, thút thít nói: "Mẹ cũng không biết... Sơ Tuyết..."
"Đến nơi khác rồi nói." Mặc Tinh muốn phất tay áo ra đi, nhưng sau khi nhìn thấy các phóng viên xung quanh đang quay chụp, cô đã thay đổi chủ ý.
Cô không muốn để chuyện nhà mình trở thành đề tài nói chuyện trước bữa cơm sau bữa trà của người khác.
Nghe vậy, Vu Tĩnh Vận hiện lên vẻ vui mừng, bà ấy lau mắt, rồi lập tức đi đến cạnh cô: "Thế con bảo đi... đi đâu đây?"
*
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước khử trùng thoang thoảng, bình thường ngửi còn không thấy gì, nhưng lúc này ngửi vào thì lại khiến cho An Thiếu Sâm nóng lòng và phẫn nộ.
Anh ta cúi đầu nhìn An Sơ Tuyết đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như búp bê, anh ta đau khổ đưa hai tay vào trong tóc.
Anh ta thật sự muốn làm cho cô ta tỉnh lại ngay bây giờ, để anh ta hỏi cô ta xem, rốt cuộc chuyện này là thế nào, tại sao cô ta phải làm như vậy!
Rõ ràng Sơ Tuyết là một cô gái lương thiện, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, bị uất ức cũng không nói ra... có nghĩ như thế nào thì anh ta cũng không thể liên tưởng cô ta cùng với lại người phụ nữ ác độc đã lên kết hoạch ba năm chỉ để mưu hại Mặc Tinh!
Nghĩ tới ánh mắt của Mặc Tinh khi nhìn anh ta, và cả những lời mà cô từng nói, lòng An Thiếu Sâm cực kỳ áp lực, giống như là con cá ở sông cạn đang há mồm thở từng ngụm một.
Anh ta biết mình vẫn không quên được Mặc Tinh, nhưng lại không thể chấp nhận một người phụ nữ xấu xa đã hại em gái mình, hai năm tay, ngày nào anh ta cũng sống trong đau khổ, rối rắm và áy náy.
Nhưng kết cục là, anh ta đã đính hôn với người phụ nữ mà anh ta không yêu, ngày đêm thống khổ đấu tranh giữa con tim và lý trí, nhưng những điều này lại toàn mưu tính của đứa em gái mà anh ta lấy làm kiêu ngạo nhất!
Tại sao?
Tại sao Sơ Tuyết phải đối xử với anh ta như vậy?
Lạch cạch.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Bà An xông vào với vẻ mặt lo lắng, còn ông An thì đi theo sau bà ta, tuy vẻ mặt có lo lắng, nhưng không rõ ràng như bà ta.
"Chuyện là sao vậy?" Bà An vừa đi vào đã lớn tiếng hỏi: "Hôm nay đang ở trên tòa, sao Sơ Tuyết lại đột nhiên ngất xỉu? Có phải con khốn không biết xấu hổ kia đã làm gì đó, nên mới làm em con ngất xỉu không hả?"
An Thiếu Sâm siết chặt nắm đấm: "Mở miệng ra là con khố, ngậm miệng lại con khốn, giáo dưỡng của mẹ đâu?"
"Mẹ hỏi con, tại sao em gái con lại ngất xỉu, con tức giận với mẹ làm cái gì?" Bà An không hiểu ra làm sao.
Trong lòng An Thiếu Sâm kìm nén một ngọn lửa, hai năm nay đống lửa này ngày đêm bốc cháy, nhưng bị anh ta cưỡng chế ép xuống.
Nhưng kết quả xét xử ngày hôm nay đã thành một mồi lửa, ném vào người anh ta, nóng đến nỗi sắp thiêu cháy anh ta rồi!
"Sơ Tuyết vẫn đang nằm đây đấy, có gì thì ra ngoài nói." Ông An liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết, rồi nói với hai người.