Sau khi tẩy trang nhanh nhất có thể, cô ấy cầm hộp sơ cứu đến để xử lý vết thương trên miệng Mặc Tinh.
"Hình như lưng của tôi cũng bị rách rồi, làm phiền cô xử lý giúp tôi với. Cảm ơn cô." Sau khi xử lý vết thương trên mặt, Mặc Tinh cở đồng phục làm việc ra, chỉ mặc đồ lót, quay lưng về phía Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu nhìn những vết thương mới dài ngắn trên lưng cô, còn có những vết sẹo do vết thương cũ để lại, lần đầu tiên cô ấy đồng cảm với một người: “Trên lưng cô nhiều vết thương đến vậy, đều từ lúc cô ở tù sao để lại sẹo sao?”
Mặc Tinh “ừ” một tiếng, cô không muốn nhớ lại những tháng ngày được xem như là cơn ác mộng trong cuộc đời cô nữa.
"Những vết thương mới này là chuyện gì vậy?" Lâm Hiểu sợ làm đau cô ta nên xử lý vết thương thật nhẹ nhàng. Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn thấy MẶc Tinh đau đến mức run cả người.
Cô ấy cứ nghĩ rằng Mặc Tinh sẽ rên đau một tiếng, để cho cô ấy nhẹ tay hơn. Thế nhưng thậm chí Mặc Tinh còn không kêu đau một tiếng nào, giống như cô… đã quá quen rồi.
Ánh mắt Mặc Tinh tối sầm lại: "Vô tình bị thương thôi."
Lâm Hiểu muốn nói là nhìn một sơ thôi cũng thấy là không giống như vô tình bị thương, thế nhưng cô ấy lại thay đổi những gì đang định nói ra: "Mặc Tinh, cô nói xem sao cô ở chỗ này, cầm được một chút tiền lương mà mỗi ngày phải làm việc gấp đôi thời gian của người khác, lại còn bị người khác chà đạp nữa chứ?”
Mặc Tinh xoa xoa đầu gối còn có chút đau, mím môi không lên tiếng.
"Ngày hôm đó cô quỳ ở cửa câu lạc bộ rất lâu, hôm nay còn bị Hướng Bách Tùng tát, bị cậu chủ An phạt quỳ, mọi người đều cười nhạo cô đó.” Giọng nói Lâm Hiểu rất nhẹ nhàng: "Cô thật sự có năng lực, cô đi đến đâu tốt hơn ở đây đi. Chứ cô cứ mãi ở nơi này, cô không cảm thấy không có tôn nghiêm, không cảm thấy đau lòng sao?”
"Cô cứ xem là tôi ham mê cuộc sống xa hoa đồi trụy ở đây đi." Vết thương đã được xử lý xong, Mặc Tinh mặc lại đồng phục làm việc, vén ống quần lên rồi xoa thuốc mỡ vào vết bầm tím lớn đáng sợ trên đầu gối.
Lâm Hiểu bĩu môi, thu dọn hộp sơ cứu: "Không muốn nói thì không cần phải nói đâu, cô lừa người khác làm gì chứ? Sau này chuyện của cô ai thích quan tâm thì quan tâm, còn tôi đây không thèm quan tâm cô nữa!”
Nghe những lời này, Mặc Tinh ngây người một chút rồi mỉm cười: "Ngày mai mời cô đi ăn món cá nướng yêu thích nhất của cô, đừng giận mà."
Một người quen biết cô hơn tám năm nói cô ở lại Câu lạc bộ Dream là vì không từ thủ đoạn để được bước chân vào thế giới trước đây.
Vậy mà một người quen biết cô chưa đến một tháng lại cảm thấy cô đang nói dối vì cô nói rằng cô ham mê cuộc sống giàu có, xa hoa đồi trụy.
Thế giới này luôn khác xa so với tưởng tượng của cô.
Tắm rửa xong, cô nằm dài trên giường. Trong bóng đêm mịt mờ, nước mắt cô âm thầm chảy dài.
Không ai có thể chịu được việc tôn nghiêm của mình bị người ta tùy ý chà đạp, cô cũng vậy. Nhưng Hà Tiểu Du đã từng nói, không ai có thể giúp được cô trừ khi cô lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, hết lòng cầu xin anh tha thứ.
Cô thật sự không muốn làm điều đó, cùng không cam lòng làm một nhân viên vệ sinh ở Câu lạc bộ Dream cả đời.
…
Mặc Tinh luôn nghĩ cách xem làm thế nào để được Tiêu Cảnh Nam tha thứ. Thế nhưng lúc gặp anh cũng đã là chuyện của nửa tháng sau, khi mà anh và một vài người khác đến câu lạc bộ để bàn chuyện làm ăn.
Lúc đi ngang qua cô, anh không thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ cùng đám người vây quanh anh đi vào phòng vip.
Mặc Tinh chống cây lau nhà đứng ngây người một hồi, cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng, sau đó cô dẹp dụng cụ dọn vệ sinh vào phòng làm việc rồi đi tìm quản lý.
"Cái gì? Cô không muốn làm nhân viên vệ sinh, mà muốn trở về chức vụ ban đầu?" Quản lý trợn trừng mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi châm chọc nói: "Cô tự cho mình là ông chủ đấy à, muốn làm chức vụ nào là có được chức vụ đó hay sao?"
"Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn trở về chức vụ ban đầu trong 1, 2 giờ thôi, không phải muốn đổi chức vụ." Mặc Tinh do dự mãi, cuối cùng tháo sợi dây chuyền ngọc trên cổ xuống, đưa ra trước mặt quản lý trước mặt: "Vòng từ thời cổ đại."
Sợi dây chuyền ngọc này là món quà sinh nhật mà anh cô tiêu gần 60 tỷ để tặng cô vào sinh nhật lần thứ 18 của cô. Vì thế mà suýt nữa anh ấy đã bị bố mắng chết.
"Thời cổ đại?" Quản lý không tin một nhân viên vệ sinh như cô có thể lấy ra thứ tốt đẹp gì, thế nhưng khi vừa mới cầm sợi dây chuyền một chút, mắt anh ta đã sáng rực lên.
Kể cả sợi dây chuyền ngọc bích này không phải từ thời nhà Minh, nhưng nó chắc chắn là một món đồ đáng giá.
Quản lý sờ sờ sợi dây chuyền mãi không muốn bỏ xuống, thế nhưng anh ta vẫn cứng miệng: “Giám đốc đích thân nói để cô làm vệ sinh ở đây, nếu như tôi tự ý…”
“Chỉ trong 1, 2 tiếng thôi mà, giám đốc sẽ không phát hiện ra đâu.” Mặc Tinh mím môi, vươn tay phải ra trước mặt anh ta: “Nếu như anh đang cảm thấy khó xử, vậy thì quên chuyện này đi vậy.”
Quản lý cầm chặt sợi dây chuyền, bối rối lùi lại phía sau, cười nói: “Cũng không có gì khó xử cả. Thế này đi, cô đợi tôi gọi điện xin chỉ thị của giám đốc đã.”
Nói xong, anh ta không đợi cho Mặc Tinh lên tiếng từ chối, một tay cầm chặt dây chuyền ngọc bích, tay kia lấy điện thoại gọi điện cho giám đốc.
Mộc Tinh nhíu mày, cô cảm thấy hơi hối hận.
Vân Mân là người của Tiêu Cảnh Nam, nếu như không có được sự đồng ý của anh, nhất định cô ta cũng không đồng ý cho cô đổi chức vị. Thế nhưng nhìn bộ dạng của quản lý, dù sự việc có thành công hay không, e rằng anh ta cũng sẽ không trả lại sợi dây cho cô.
“Vâng, tôi hiểu rồi, không làm phiền giám đốc nữa ạ.” Quản lý mỉm cười cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mặc Tinh với thái độ kiêu ngạo của lãnh đạo cấp cao: “Được rồi, tôi vừa mới xin cho cô đấy, giám đốc đồng ý cho cô đổi chức vụ rồi.”
“Cảm ơn quản lý.”
Quản lý vừa rồi nói gì, Mặc Tinh đứng bên cạnh đều nghe rõ ràng.
Thế nhưng có một vài chuyện chỉ cần không ảnh hưởng đến cô là được rồi.
Chỉ là Vân Mân, hoặc là Tiêu Cảnh Nam tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ?”
“Không cần khách sáo như thế.” Quản lý lắc lắc sợi dây chuyền trên tay: “Vậy sợi dây chuyền ngọc này.”
“Nó là của anh.” Mặc Tinh nói.
Chủ quan cười híp cả mắt, cất sợi dây chuyền đi, anh ta cứ ngắm nhìn mãi, càng nhìn càng thấy vui: “Được rồi, cô bàn giao công việc của mình cho chị Lưu đi, thay quần áo xong xuôi rồi đến phòng 5231. Cô nhìn cho kĩ vào, đừng đắc tội với người không nên đắc tội.”
Bảo Mặc Tinh đến phòng 5231 là chủ ý của giám đốc, anh ta cũng không biết tại sao, thế nhưng việc này cũng không liên quan gì đến anh ta, anh ta cũng chẳng hỏi gì thêm.
Hai mắt Mặc Tinh sáng lên, cô biết 5231 là phòng vip của Tiêu Cảnh Nam, lần này cô không cần viện cớ gì nữa rồi. Cô khẽ trả lời anh ta rồi đi ra ngoài.
Sau khi bàn giao công việc xong xuôi, cô tìm quản lý lấy sườn xám, trang điểm đơn giản rồi đi đến phòng 5231.
Tiêu Cảnh Nam ngước mắt lên nhìn, thấy Mặc Tinh không mặc bộ đồng phục rộng thùng thình của nhân viên vệ sinh kia nữa, mà đã đổi thành bộ sườn xám in họa tiết hoa màu tím nhạt. Đôi chân thon dài của cô thoắt ẩn thoắt hiện lúc bước đi mang theo sự quyến rũ vô hạn.
Ngón tay thon dài cầm ly rượu thật chặt, anh thản nhiên nhấc ly rượu lên uống một ngụm.
"Làm phiền rồi." Mặc Tinh cúi đầu nói một tiếng, đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Nam trước ánh mắt của mọi người.
Những người trong phòng vip đều ngồi xung quanh anh, thế nhưng không ai có gan dám ngồi quá gần anh, vì thế cô trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh.
Tuy rằng cô muốn lấy lòng Tiêu Cảnh Nam, thế nhưng cô vẫn có chút kiêng dè anh.
Khoảng trống không rộng lắm, cô cũng không dám ngồi sát anh, cho nên cơ thể của cô phải gần sát với người đàn ông bên cạnh.
"Tôi cho cô ngồi sao?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam rơi trên đùi cô, nơi mà gần như sát với cơ thể của người đàn ông kia. Anh dừng lại một chút, không hiểu nổi tại sao anh lại cảm thấy chướng mắt.