An Sơ Tuyết nóng lòng cầm bức ảnh mà người đàn ông chuyển cho mình, cô ta lật từng tấm một, trước mặt vẫn còn hơn chục tấm ảnh nữa. Anh Cảnh Nam và tn còn chưa thấy thế nhưng mấy tấm phía sau.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, giơ bức ảnh lên hỏi người đàn ông: “Chuyện này xảy ra từ lúc nào hả? Sao bây giờ anh mới nói với tôi?”
Anh Cảnh Nam lại hôn Mặc Tinh ở cuối hành la, còn làm…làm chuyện đó với Mặc Tinh!
“Tôi chụp ảnh này lúc sáng nay.” Người đàn ông cẩn trọng nhìn về phía cửa phòng, vội vàng rời đi: “Nếu như cô không còn việc gì khác thì tôi phải đi rồi.”
“Ảnh chụp từ sáng nay sao bây giờ mới nói cho tôi biết?” Trong đôi mắt An Sơ Tuyết đầy tức giận và đau khổ, nếu như nhận được tin tức sớm hơn, cô ta đã có thể ngăn cản bọn họ lại.
“Nói với cô sớm hơn để cô đi đến Câu lạc bộ Dream làm loạn sao?” Người đàn ông xoa lông mày “Cô An, nếu để cậu An biết tôi đang giúp cô chụp trộm như này, tôi sẽ bị đuổi việc. Những chuyện như này về sau cô đừng tìm đến tôi nữa.”
Anh ta nói xong rồi vội vàng rời đi, An Sơ Tuyết cũng không kịp ngăn cản anh ta lại.
Cô ta cắn môi nhìn bức ảnh Tiêu Cảnh Nam và Mặc Tinh hôn nhau, khóe mắt cô ta đã đẫm nước mắt từ bao giờ.
Hai năm qua, Tiêu Cảnh Nam còn chưa một lần chạm vào tay cô ta. Thế nhưng Mặc Tinh vừa xuất hiện, anh đã như vậy rồi. Cô ta không cam lòng, cô ta thật sự không cam lòng.
…
9 giờ tối, Mặc Tinh mới mệt mỏi quay về kí túc xá.
Nhưng cô vừa mới đẩy cửa kí túc ra, một bộ quần áo đã lao về phía cô, vừa vặn rơi vào đầu cô.
Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ, mùi hôi trộn lẫn vào nhau. Thật kinh tởm!
Đó là bộ quần áo bị xé lúc sáng của cô.
“Quần áo rách thế này có phải là cô rất sung sướng không?” Tưởng Na Na chặn cửa lại, trong lúc Mặc Tinh không đề phòng, cô ta mạnh mẽ kéo quần áo của cô: “Đúng là loại người không biết xấu hổ.”
Mặc Tinh hở ra nửa thân trên, làn da trắng nõn mịn màng của cô đầy vết đỏ thẫm.
Kí túc xá của nhân viên rất gần nhau, khu của cô ồn ào chẳng mấy chốc đã thu hút một đám người cả nam cả nữ đến xem chuyện hay. Đàn ông thì huýt sáo, tranh thủ cơ hội ngắm cô. Còn đàn bà thì chê cô là đồ vô liêm sỉ, đã là tội phạm giết người mới ra tù mà còn sống vô đạo đức.
“Làm phiền tránh được cho tôi đi.” Mặc Tinh kéo quần áo lên, sắc mặt vẫn bình thản, nhưng cơ thể cô khẽ run lên, bán đứng cảm xúc của cô.
“Bây giờ cô cũng biết xấu hổ rồi hả? Cô dụ dỗ đàn ông, lúc được người ta quan hệ thì sao lại không nghĩ đến mặt mũi nữa?” Tưởng Na Na đưa hai tay ra giữ chặt lấy Mặc Tinh, hét to về phía đám đông: “Mọi người nói xem, loại con gái là tội phạm giết người, lại còn không có liêm sỉ thế này, các người có dám ở cùng cô ta không?”
Mặc Tinh, đứa con gái dám dùng cây lao nhà đánh cô ta đến nỗi cô ta mất mặt trước mọi người thì đừng có nghĩ đến việc còn sống thoải mái ở Câu lạc bộ Dream này!
Đám đông bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ, chế giễu cô.
“Không dám đâu!”
“Ai mà dám chứ? Nói không trừng buổi tối đang đi ngủ còn bị cô ta giết nữa.”
“Kẻ giết người thì cứ ở trong tù cả đời đi, thả ra ngoài làm hại xã hội à?”
Mặc Tinh nắm chặt bộ quần bị xé rách, nhìn chằm chằm vào cô gái đắc ý trước mặt, nói: “Sao cô im lặng thế!” Tưởng Na Na hơi nâng cằm lên, ấn tay vào vai Mặc Tinh: “Trước mặt mọi người ở đây, cô nói xem, cô đã dụ dỗ ai rồi? Anh Lưu? Cương Tử? Hay là người khác hả?”
Anh Lưu, Cương Tử là hai người đã có bạn gái rồi, lại còn là người trong Câu lạc bộ Dream nữa, không chừng bây giờ họ cũng đang dứng xem.
Rõ ràng là Tưởng Na Na đang bịa chuyện.
“Tôi chẳng dụ dỗ ai cả, cô đừng nói linh tinh.” Mặc Tinh đứng thẳng lưng, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán khiếm nhã của đám người: “Phiền cô nhường đường cho tôi, tôi phải đi vào trong.”
Cô rất mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần. Cô thật sự không muốn ở đây để đáp trả lại mấy trò này của Tưởng Na Na nữa.
“Cô dám xem bọn tôi là lũ ngu hả?” Tưởng Na Na hét lên, túm cổ, kéo quần áo của Mặc Tinh: “Nào, để mọi người xem loại khốn nạn như cô là người thế nào đi!”
Mặc Tinh giữ chặt quần áo của mình, lửa giận dường như khắp trào ra khỏi lồng ngực: “Tưởng Na Na, cô đừng có mà quá đáng!”
Tưởng Na Na nắm chặt quần áo của cô không buông: “Tôi cứ quá đáng đấy, cô còn làm được…a!”
“Tưởng Na Na, cô thật phiền phức!” Mặc Tinh ném bộ quần áo bị xé rách lên đầu Tưởng Na Na, sau đó đá cô ta ngã sõng soài xuống đất, rồi nhấc cái ghế ở đằng sau cửa lên, đập vào đầu cô ta.
Máu ngay lập tức thấm đầy quần áo trên đầu Tưởng Na Na.
Đám đông vừa rồi còn đang bàn tán xôn xao dường như bị nhấn nút tạm dừng, xung quanh trở nên im ắng.
Chỉ có Tưởng Na Na vẫn còn đang chửi thề những câu thô thiển.
Mặc Tinh làm như không nghe thấy cô ta đang chửi, cầm ghế lên tiếp tục đánh cô ta, ánh mắt của cô hết sức bình tĩnh nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo khó tả. rất nhiều người đứng xem nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản cô lại.
Trên mặt đất ngày càng có nhiều vết máu loang lổ, mùi máu tanh nồng nặc khiến cho người ta cảm giác kinh hãi, buồn nôn.
Tưởng Na Na không dám mắng nữa, cô ta cầu xin lòng thương xót của Mặc Tinh bằng giọng nói run rẩy, thỉnh thoảng cô ta hét lên những tiếng than đầy đau đớn.
“”Đã biết tôi là tội phạm giết người rồi thì sau này an phận đi, đừng gây sự với tôi nữa.” Chân Mặc Tinh lúc này đau nhức kinh khủng, bụng cô nóng như lửa đốt, thế nhưng cô đã ngồi tù hai năm rồi, những cơn đau này đối với cô cũng chẳng là gì cả.
Cô ném ghế sang một bên, ngồi xổm xuống, bỏ bộ quần áo dính máu trên đầu Tưởng Na Na ra.
Tưởng Na Na nằm co quắp trên mặt đất, khuôn mặt cô ta dính đầy máu tươi cực kì gớm ghiếc, trong mắt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi tột độ.
“Lời của tôi vừa nói cô đã nghe rõ chưa?” Mặc Tinh nhìn cô ta. Biết cô ta không phục nhưng cô cũng không có ý định nói gì nhiều.
Thế giới trong tù và cả Tiêu Cảnh Nam đã dạy cho cô phải biết rằng không ai thông cảm cho kẻ yếu, kẻ mạnh sẽ luôn đàn áp kẻ yếu.
Tưởng Na Na run rẩy gật đầu, nước mắt cô ta rơi lã chã rửa sạch vết máu trên mặt, máu và nước mắt nhanh chóng hòa làm một.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy? Có hoạt động nào mà tôi không biết à?” Giọng nói lười biếng của một cô gái vang lên.
Mặc Tinh toàn thân cứng đờ, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Vừa rồi cô không nên bốc đồng như vậy, đúng ra cô nên nhẫn nhịn.
Cô đứng dậy, cơ thể run rẩy không kiểm soát nổi.
Nếu như Vân Mân nói với Tiêu Cảnh Nam về chuyện này…cô liếm đôi môi khô, không dám nghĩ về chuyện sau đó.
Đám đông tự động chuyển chỗ nhường đường cho Vân Mân.
Cô ta bước tới cửa, nhìn Tưởng Na Na người bê bết máu nằm trên đất, tức giận nói: “Ở trong kí túc mà đánh người ta ra nông nỗi này? Ai lại giỏi như vậy nhỉ?”
Lông mi Mặc Tinh run lên, cô bước lên phía trước, nhẹ giọng nói: “Là tôi đánh cô ta.”
Cô đã quen với việc không giải thích gì thêm.
“Chị…chị Mân…” Tưởng Na Na bật dậy, khóc lóc nói: “Nếu như không phải chị tới đây thì em sắp bị Mặc Tinh…đánh chết rồi. Kẻ giết người như thế này…không thể…không thể giữ lại ở Câu lạc bộ Dream được đâu chị…quá…quá nguy hiểm…”
Thấy Tưởng Na Na nói vậy, mấy người khác cũng hùa theo nói Mặc Tinh là kẻ giết người, phải đuổi cô đi.