Dương Lục Phong nói xong đi vào cửa hàng mua rất nhiều thứ bồi bổ cho sức khỏe rất đắt giá . Cô ngăn lại vẫn không được bất lực thuận theo hắn vậy .
Hắn vung tiền như nước là có thật ! Đồ hắn mua đã chất đầy xe rồi cô mà không cản kéo hắn ra xe chắc đồ còn gấp mấy lần đống này .
Trần Nguyệt Nhi ngồi trong xe nhìn đống đồ chất đầy xe phía sau mí mắt giật giật nói :
" Anh nhìn kìa mua thêm nữa chắc không còn chỗ ngồi "
Hắn nhếch môi cười hãnh diện nói :
" Em yên tâm ! Xe anh còn nhiều hơn tất nhiên chỗ để bao nhiêu cũng không hết "
Cô không tin vào mắt mình vỗ tay ba cái gật đầu nói :
" Người giàu có khác "
Nói xong cơn buồn ngủ ập đến chẳng biết làm gì nên đành thuận theo nó vậy . Ngủ một giấc liền 3 tiếng đã đến nhà cô .
Dương Lục Phong quyết không để cô cầm giúp, hắn bảo " Cầm trái tim anh là đủ " . Không nghiêm túc thì cô đành mặc kệ hắn vậy .
Đi một đoạn đến nhà vì đường ở đây khá nhỏ nên xe hắn không thể vào được .
Ở phía ngoài nhìn vào thấy ba cô đang đọc báo uống trà còn mẹ cô ngồi cạnh gọt táo . Trần Nguyệt Nhi vui vẻ chạy vào trong nói lớn :
" Ba mẹ ơi , còn về thăm hai người đây "
Mẹ cô ( Nguyễn Giang ) mừng rỡ vội chạy đến ôm con gái sau đó nhìn cô một vòng bảo :
" Ôi trời có vẻ ú hơn thì phải ? " .
" Mẹ à , con vốn đã ú mà hihi "
Cô nhìn ba mình ( Trần Hùng ) vẫn đang đọc báo vì tính ông khá trầm , vui vẻ nói :
" Ba à , con về ba không vui sao "
" Vui rất vui " - Tuy nói nhưng mặt ông vẫn không có biểu cảm gì .
Bà Nguyễn Giang mẹ cô nhìn Dương Lục Phong đứng phía sau cầm nhiều đồ thắc mắc hỏi :
" Cậu là ... "
Cô nhanh chóng nói :
" Đâu là Dương Lục Phong bạn đồng nghiệp của con ở công ty không có xe nên nhờ anh ấy chở "
Hắn nghe 3 từ " bạn đồng nghiệp " trong lòng có chút hụt hẫng nhưng cũng không phản bác lại . Tiến đến lễ phép cúi chào nói :
" Chào bác trai , chào bác gái con là Dương Lục Phong ạ . Do đến không báo trước con xin lỗi ạ . Dạ con có chút quà biếu hai bác lấy thảo "
Mẹ cô gật đầu nhìn xuống " Chút quà " của hắn bắt ngờ bảo :
" Ôi trời sao cậu mua nhiều vậy , có lòng là được rồi quà cáp làm gì cho phiền phức "
" Dạ mong chúng có thể giúp cho sức khỏe hai bác tốt như lúc 18 ạ "
Mẹ cô cười cười đành nhận cho hắn bảo :
" Được rồi , cậu ngồi chơi "
Dương Lục Phong ngồi ngay ngắn bên cạnh cô . Ông Trần Hùng nhìn thấy bộ trà mà hắn mang đến đôi mắt không kiềm được vẻ thích thú . Ít khi được nhìn thấy bộ bình trà tinh xảo như thế . Không tiếc lời khen ngợi
" Cậu đúng là có mắt nhìn đấy , haha "
Hắn mỉm cười gật đầu , trong lòng không khỏi vui mừng lấy được cảm tình từ cha mẹ cô .
Bà Trần Giang đem một bình trà nóng đến , hắn nhanh tay đỡ lấy lễ phép rót cho từng người từ cao đến thấp . Hành động này vô tình ghi điểm trong mắt mẹ cô :
" Công việc hiện tại của cậu là làm gì ? "
" Dạ cháu đang là tổng..."
Nói tới đây Trần Nguyệt Nhi nhéo tay hắn nhắc nhở xem chút là lộ rồi
" Tổng...là thư ký của tổng giám đốc công ty ạ "
" À à chắc cùng công ty của Nguyệt Nhi nên mới là đồng nghiệp "
Không kiềm được sự thắc mắc vì bề ngoài hắn rất đẹp trai còn lịch sự điềm đạm , lễ phép một người như vậy sao nhìn trúng được đứa con gái trời đánh nhà bà được chứ .
" Vậy ba mẹ cậu đang làm nghề gì vậy ? "
" Dạ ba mẹ cháu..."
Đột nhiên Trần Nguyệt Nhi nói :
" A mẹ à con đói qua hay mình ăn thôi "
Cô và hắn vốn dĩ là quan hệ hợp đồng có thời hạn nên ít cho ba mẹ cô biết đến tốt hơn có chuyện gì cũng dễ giải thích
Mẹ cô mỉm cười nói :
" Aya đứa con gái ham ăn sau này ai xui xẻo mới vớ phải con "
Hắn nghe vậy ngồi cười nhưng ánh mắt của cô rất nhạy lườm hắn một cái .
" Để mẹ đi chợ cũng chiều rồi chợ chắc cũng không còn đông "
Cô nghe vậy muốn đi chợ thay nhưng mẹ cô bảo hắn đi cùng phải nghe theo vậy .