• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phòng làm việc dành cho Chủ tịch tập đoàn EA , Dương Lục Phong ngồi làm việc trên bàn rất nhiều tấm ảnh của Trần Nguyệt Nhi được đặt rất nhiều . Phòng làm việc , phòng ngủ, phòng ăn , thư phòng đều có ảnh của cô . Hắn muốn cho dù ở bất cứ đâu hình ảnh của cô vẫn luôn xuất hiện trong tầm mắt . Nỗi nhớ càng một nhiều hơn không thể lấp đầy .


Lý Tuân mệt mỏi vào phòng làm việc của hắn , nằm xuống ghế thở phào sau ba tháng chạy đến chạy lui tìm tung tích kết quả vẫn là con số không.


" Lục Phong , tớ thiệt sự đã dùng hết cách rồi tìm ba tháng vẫn không tìm được cô ấy . Như một người hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy ".



Bàn tay đang viết của hắn dừng lại , ánh mắt vẫn vẻ lạnh lùng còn có chút buồn . Dương Lục Phong rất khó mới có thể quay lại trạng thái này , hai tháng sau khi cô rời đi cả ngày hắn chỉ rượu và rượu cả ăn uống cũng không đụng , đến nỗi nằm viện gần một tháng trời khiến công ty phải chao đảo . Đến khi bị Lý Tuân đánh một trận mới ngồi lại làm việc . Hắn cố giữ tinh thần viết tiếp nói:


" Sống thấy người chết thấy xác"


Lý Tuân thở dài nhìn người anh em si tình của mình . Nếu yêu lại khổ như vậy thì anh xin rút lui , suy nghĩ một lát mở lời


" Cậu có nghĩ ai giúp cô ấy không ? Với khả năng của cô ấy thì không thể nào nói mất tích không để lại dấu vết gì"




" Lâm Việt , cậu đã theo dõi hắn chưa ?" - Hắn nhớ đến Lâm Việt hỏi


" Cậu không nói tới cũng đã tìm, hắn đến Canada vào ngày cô ấy mất tích nhưng ngoài đến công ty và về nhà không đến chỗ nào khác "


" Cậu về đi , tiếp tục tìm"


Lý Tuân thờ dài trở về nhất định sẽ ngủ một giấc thật dài . Cạch! Cánh cửa đóng lại , hắn cầm tấm ảnh cô đứng cười rạng rỡ dưới ánh nắng khiến tim hắn vừa ấm áp vừa đau nhói . Mọi chuyện đều do hắn chỉ có cách tìm ra cô ! Hắn sẽ bù đắp tất cả .


" Nguyệt Nhi , anh nhất định sẽ tìm được em"


Tại biệt thự riêng của mẹ Dương Lục Phong tiếng khóc lóc từ ngoài cửa vẫn nghe rõ


Ánh Tuyết quỳ xuống khóc lóc cầu xin bà ta


" Bác gái , giúp con với Lục Phong mấy tháng này không hề gặp con dù một lần . Còn chèn ép công ty khiến nhà con rớt cổ phiếu thảm hại không thể cầm cự được nữa"


Bà Lan Xuân uống tách trà trên tay bất mãn nhìn ả


" Sao con lại dám làm chuyện động trời như vậy còn gài cả nó"


" Huhuu... Do con có chút nông nổi nhất thời mà làm chuyện như vậy . Thật ra mọi thứ con chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy"


Lan Xuân có chút mềm lòng thật ra bà cũng rất thích đứa bé này dù sao nó cũng vì quá yêu . Có trách thì trách đứa con trai bà có mắt lại yêu một người bình thường không biết chọn lựa .





" Được rồi , con đứng lên đi để ta nói lại với nó"


"Thật sao ạ ?" - Cô ta không dấu được sự vui mừng


" Ừm, đứng lên đi "


Ánh Tuyết nín khóc , ngồi kế bên bà Lan Xuân cố gắng chứng tỏ mình là một người hiền thục xứng đáng một con dâu tốt . Ở biết hắn thật sự rất thương mẹ mình chỉ cần bà ta chịu mở lời Ánh gia sẽ được cứu.


Coi như nỗi lo trong lòng cô ta được vơi đi phần nào nhưng Dương Lục Phong sẽ không tha cho cô ta nhất định sẽ truy cùng đuổi tận đến khi Ánh gia phá sản . Phải mong chóng tin cách gì đó cứu bản thân trước . Bây giờ ả ta muốn gặp hắn rất khó vì khi đến công ty tìm hắn nhân viên liền đuổi ra không cho vào . Đến biệt thự thì không bao giờ mở cửa cũng tại Dĩ Hoa đáng chết ! Trốn làm sao cho hắn tìm được hại cô ta phải vào hoàn cảnh này .


Trần Nguyệt Nhi đặt tay lên chiếc bụng đã được chín tháng của mình , cảm nhận em bé trong bụng đạp vào tay cô trong lòng không tránh khỏi hạnh phúc .


Lâm Việt pha một ly sữa đem đến đưa cô


"Tuần sau sinh rồi em nhớ cẩn thận một chút "


"Ừm , không biết có đau lắm không ?"


Anh cũng rất lo lắng vì nghe nói phụ nữ sinh con như đi một vòng từ rất đau đớn . Nên anh đã chuẩn bị bác sĩ y tá sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể ứng biến kịp thời


" Aaa... đau đau quá ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK