Hắn bế cô lên chính căn phòng cũ của hai người , nhẹ nhàng đặt cô lên giường cẩn thận đắp chăn ngắm nhìn gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt mấy năm trời . Từng đường nét trên gương mặt , hơi thở , mùi thơm này khiến trái tim hắn không thể kiềm lòng được
“ Nguyệt Nhi , cuối cùng em cũng trở về với anh”
Ngắm nhìn cô một lúc hắn nghe dưới nhà có tiếng ồn liền biết con hắn về đến . Dương Lục Phong nhẹ nhàng khép cửa đi xuống lầu . Lâm Nhất Tuấn vừa thấy hắn vội chạy đến đánh vào chân khóc lóc nói :
“ Chú là người xấu , trả mẹ cho tôi”
Hắn cúi xuống nhìn cậu bé mặc cho cú đấm nhỏ liên tục đánh vào người hắn , nhẹ giọng nói:
“ Mẹ của con đang ngủ rồi . Ta không phải chú người xấu gì đó mà là cha của con”
Cậu ưỡn ngực tự hào không chịu thừa nhận nói:
“ Hứ tôi chỉ có Lâm papa thôi”.
Dương Lục Phong nghe vậy không hài lòng chút nào ,gằn giọng ra lệnh
“ Quên đi , từ giờ con mang họ Dương tên là Dương Nhất Tuấn nghe rõ không ?”
Cậu bé nhìn hắn có phần hung dữ có chút đáng sợ đành nhún nhường miễn cưỡng gật đầu không dám cãi
* Ngoan , ta đã bảo quản gia Lệ chuẩn bị mọi thứ cho con rồi từ giờ đây là nhà của con. Có việc gì cứ nói với quản gia Lệ”
"V.. Vâng"
Dương Lục Phong gật đầu hài lòng đi lên phòng với cô . Quản gia Lệ liền đi đến bế cậu bé lên phòng riêng trong lòng thầm cảm thán “ giống hệt thiếu gia lúc còn nhỏ”. Thiếu phu nhân khổ cho cô rồi.
Cửa phòng vừa mở ánh mắt của tiểu thiếu gia liền sáng lên trong đây có rất nhiều trò chơi đa dạng khác nhau nha . Đều là những món cậu rất thích muốn mua từ lâu nhưng sợ mẹ là
" Quao , thích quá nhiều đồ chơi quá đi”.
Quản gia Lệ nhìn cậu nhóc say mê với các món đồ chơi ông đích thân chuẩn bị vui mừng không thôi . Dù có thông minh thế nào thì đây cũng là đứa trẻ còn rất ngây thơ , mê chơi .Chỉ cần bên cạnh thiếu gia dạy dỗ nhất định sẽ giỏi hơn cha mình không chừng sau này là người nối dõi.
Đến tối , Trần Nguyệt Nhi mơ màng tỉnh dậy , lưng còn có chút đau . Cô trực nhớ do hắn đánh phía sau khiến cô ngất đi . Trên bụng có thứ gì đó đang đè lên , cô nhìn xuống là tay hắn đang ôm cô còn ngủ rất ngon nữa . Tức giận. gỡ tay hắn ra ai ngờ lại còn bị ôm chặt hơn
“ Anh bỏ tay ra”
Hắn nhất định không buông tay , mở mắt ra nhìn cô ánh mắt dịu dàng hơn trước rất nhiều .
“ Để anh ngủ thêm một lát , lâu rồi mới ngủ ngon như vậy?
Trần Nguyệt Nhi nghe vậy có chút chạnh lòng là do không có cô nên hắn vậy sao ? Phải rồi còn con của cô .
“Phải rồi còn con của em đâu ?”
“ Đang chơi với quản gia Lệ rồi”
“ Buông ra , em muốn đi thăm con”
Dương Lục Phong đè cô xuống hôn một cái trên má mới chịu buông ra . Cô đạp hắn té giường mau chuồn đi tìm Nhất Tuấn . Cô đến căn phòng bên cạnh nghe tiếng cười đoán là phòng này liền mở cửa
“ Haha, tiểu thiếu gia bắt được chị sẽ có kẹo nha”
Dương Nhất Tuần giả vờ làm vẻ mặt xấu xa dơ hai tay đuổi theo nói:
"Ata là quái vật đây . Có sợ không ?”
Trần Nguyệt Nhi không nhịn được cười lần đầu tiên thấy con cô như vậy , lúc trước chỉ toàn chơi đồ chơi thôi . Nghe tiếng cậu nhóc nhìn ra cửa thấy mẹ mình liền chạy đến: