• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cảnh sát trên vai có nhiều sao đại tá từ cửa bước vào lớn tiếng quát:


"Đây là chỗ nào mà các cô làm loạn ở đây hả ?"


Ông ta bước đến chỗ cảnh sát Hạ bảo rời đi ra ngoài . Lúc sau có hai người cảnh sát mở cửa Dương Lục Phong khuôn mặt lạnh lùng bước vào đến chỗ của Trần Nguyệt Nhi xem thấy vết thương còn trên mặt và trên cách tay, hắn tức giận hỏi:



"Là ai làm ?"


Ông đại tá lên tiếng nói:


"Đây có lẽ đơn giản là do có mâu thuẫn nên xô xác với nhau một chút "


Lúc này Trần Nguyệt Nhi quyết dạy cho ả ta một bài học bớt đi kiếm chuyện với người khác




" Lục Phong , à cô ta đánh em trước"


"Được , anh tin em"


Lúc này mặt Ngọc Bích tái đi đang lo sợ chính mình , trợ lý Trường Kiệt đi vào đưa cho hắn một chiếc thẻ nhớ lui ra ngoài . Dương Lục Phong ném cho ông ta , nắm tay cô đi ra ngoài


vẫn không quên nhắc nhở


"Ông xem liệu mà làm"


Cô đi theo hắn ra ngoài mới trực nhớ đến bạn thân của mình vẫn còn bên trong, kéo tay hắn lại nói:


" Chờ đã , còn Kiều Ngọc vẫn còn bên trong"


"Yên tâm, Trương Kiệt sẽ đưa bạn em về nhà an toàn"


Nghe vậy cô lên xe cũng với hắn , suốt đoạn đường hắn cũng không mở miệng nói lấy một lời . Không khí trong xe có chút ngột ngạt làm cô lo lắng hơn " Không phải hắn tức giận rồi chứ ?".


Đến nơi , cô ngồi một mình trong phòng không biết phải nói với hắn thế nào." Cạch " Dương Lục Phong từ bên ngoài cửa phòng bước vào trên tay còn cầm theo họp thuốc , không nói lời nào ngồi cạnh cô xử lý vết thương. Trong trái tim cô thấy hành động này của hắn càng ấm áp hơn , rung động ngắm nhìn từng động tác ân cần của người cô yêu


" Lục Phong, anh giận em à ?"


"Em nói xem em sai ở đâu ? "


" Em xin lỗi , do em không tốt hại anh phải đến tận đồn cảnh sát bảo lãnh em về"


Hắn thờ dài lắc đầu" Cô ngốc đang suy nghĩ gì không biết nữa". Dương Lục Phong dừng động tác vén tóc giúp cô xót xa nhìn những vết cào trên mặt cô bị bóc da còn tia máu " Ngay cả hắn cogn không dám làm tổn thương cô mà cô ta ... đáng chết"


"Em biết lỗi rồi à, để mình bị thương đầy người em biết anh lo lắng lắm không ?"


" Em cũng không muốn là do cô ta động thủ trước em chỉ muốn tự vệ ai ngờ sức cô ta mạnh hơn em tưởng"


Dương Lục Phong để cô dựa vào va mình dặn dò :


" Lần sau đi em phải có bảo vệ nghe không ?"


"Vâng"


Trần Nguyệt Nhi vui vẻ dựa vào ngực hắn tham lam tận hưởng giây phút ấm áp này , thật may có hắn bên cạnh che chở ,lo lắng, chăm sóc cho cô.


Lúc Này ở Ngọc gia đang ồn ào tiếng khóc không ngừng , ông Ngọc Diễm tức giận tát vào má Ngọc Bích chửi mắng:


" Đồ Ngu đụng ai không đụng lại đụng Dương Lục Phong ?"


Cô ta nắm lấy ống quần của cha mình khóc lóc , gương mặt bị đánh đến mép môi rỉ máu , bà Thị Lệ mẹ cô cũng không dám bao che chỉ trách con gái bà quá nóng tính ngạo mạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK