Tại phòng chờ cục dân chính
Lâm Việt cùng Trần Nguyệt Nhi đã đợi hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa được làm. Cậu bé ngồi trên người cô cũng khá buồn chán .
Một ông giám đốc đi vào trán đầy mồ hôi nhìn Lâm Việt kính cần nói :
" Lâm tổng , hiện giờ có số giấy tờ chưa xong nên đợi thêm một lát"
" Một lát của ông là bao lâu ? Chúng tôi ngồi đây hơn một tiếng . Có muốn rời chiếc ghế này không ?"
" Lâm tổng ...tôi... là do tôi bị ép mà"
Lâm Việt cười khinh ông ta , nắm tay cô đi ra ngoài đến bàn thủ tục trực tiếp làm giấy . Trần Nguyệt Nhi liền đi theo đợi cũng lâu lắm rồi trong người không tránh khỏi bực mình .
Người nhân viên làm giấy đứng lên cúi chào nói
"Thưa , vẫn chưa thể ký được ạ"
"Tại sao vậy ?" - Cô bất mãn lên tiếng
" Dạ tại ."
"Tôi không đồng ý"
Lâm Việt và cô bất ngờ quay lại ngay cả cậu nhóc trên tay cũng có chút hiếu kỳ.
Dương Lục Phong mặc một bộ vest đen khí thế ngời ngời phía sau còn có trợ lý Trường và Lý Tuân . Vệ sĩ đi vào trong đứng bao vây xung quanh như muốn không cho ai chạy thoát.
Trần Nguyệt Nhi trái tim đứng lại " Hắn sao hắn lại đến đây ? ". Cô lo lắng nhìn đứa con trên tay còn cả Lâm Việt . Nhìn cảnh xung quanh rất rõ ràng Lâm Việt đang thất thể.
Hắn đứng nhìn cô và đứa con trên tay ánh mắt vừa có vui mừng vừa ấm áp . Cô rời xa hắn hơn ba năm bây giờ đứng trước mặt nhau còn có cả đứa con là kết tinh tình yêu của hai người .
Cô thấy hắn đứng nhìn chằm chằm vào mình cố lấy lại bình tĩnh lạnh giọng đáp:
" Dương tổng , dựa vào đâu mà anh không đồng ý ?"
Dương Lục Phong nghe hai chữ " Dương tổng " cực kỳ xa lạ khó chịu trong lòng . Khoảng cách hơn và cô đã xa đến vậy rồi ?
" Dựa vào em là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Dương còn có .... đứa bé là con anh vậy đủ không ? "
Trần Nguyệt Nhi đưa cậu bé cho Lâm Việt , cố ổn định lại trái tim khi đứng trước mặt hắn phần tình cảm này cô phải giấu , trừng mắt đi đến chỗ hắn cười nói:
"Anh nói vậy không thấy tự vả vào mặt mình hả ? Sắp đính hôn với tiểu thư Ánh gia còn bảo tôi là thiếu phu nhân ? Còn con của tôi mang họ Lâm không phải họ Dương"
Dương Lục Phong nhíu mày bất ngờ tại sao cô biết chuyện hắn đính hôn ? Vẫn chưa công bố mà ? Quay sang liếc trợ lý của mình tin tức vậy mà không nói với hắn . Chắc chắn là do ả ta làm.
Hắn muốn giải thích với nắm lấy tay cô
" Nguyệt Nhi , hiểu làm rồi không phải vậy"
Cô nhướng người qua né tránh bàn tay hắn lạnh giọng
" Dương tổng , xin anh tự trọng"
" Đi theo anh"
Chưa kịp trả lời hắn nắm tay lôi cô vào một căn phòng khác . Lâm Việt muốn đuổi theo nhưng vệ sĩ chặn lại tiếng kêu của Lâm Nhất Tuấn vang lên
"Mẹ mẹ ơi , ông chú kia buông mẹ tôi ra"
1
Lý Tuân nhìn cảnh này thầm trách " Cái tên này đúng là nóng vội vợ chưa lấy lại được ngay cả đứa con cũng có ấn tượng xấu luôn rồi".
Rầm! cánh cửa phòng chờ cho khách VIP đóng lại hắn ép cô sát vào cửa sau đó ôm lấy . Trần Nguyệt Nhi liên tục phản kháng không cho hắn động vào mình
"Anh có buông tôi ra hay không ? "
Hắn nhất quyết ôm chầm lấy cho dù cô có làm gì đi nữa cũng không lay động được
" Không buông , nếu buông ra em lại chạy mất theo tên kia . Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không ? Anh thật sự rất nhớ em , Nguyệt Nhi à "
Cô nghe vậy không phản kháng nữa ngược lại bình tĩnh đáp:
" Nhớ tôi ? Hay là muốn đem tôi trở về ra sức hành hạ , sỉ nhục , chà đạp tôi ?
Dương Lục Phong nghe vậy không khỏi đau lòng nhẹ nhàng buông ra nắm chặt hai vai cô bảo
" Anh thật sự có lỗi với em là tại anh lúc đó không tin lời em . Bây giờ anh hối hận rồi , em và con quay về bên anh được không ? Anh hứa không như vậy nữa sẽ bù đắp cho em và con "