Nhóm sáu người rượt đuổi trên biển mãi suốt hai tiếng đã kiệt sức nằm trên bãi cát thả lỏng . Thảo Hương vui vẻ nói
"Thật thích quá đi"
Trọng Ân và Khải Hoàng mua nước đến đưa cho mỗi người . Lý Trường cười bảo
" Hình như lâu rồi chưa được vui vậy ?"
Trần Nguyệt Nhi vui vẻ đồng ý tiếp lời :
"Ừm, sau khi ra trường mỗi người một hướng cũng ít tụ tập"
Khải Hoàng cười cười nói:
" Tụ tập cho tốn tiền vì tội chơi ngu à "
Thảo Hương gợi kể lại ký ức
"Lúc đó đi du lịch với lớp cũng là ba ngày hai đêm tối đêm thứ nhất tổ chức sinh nhật cho cô chủ nhiệm. Nhớ không ? Chơi chét bánh kem quăng tứ tung cuối cùng dính đầy trên khăn, tường rồi chắn cuối cùng khách sạn bắt đền tiền và giặt không ra"
Lý Trường nhớ lại không giấu được sự vui vẻ trên mặt:
"Cũng may không bị cô la "
Phía xa có cô bạn tên Kim Ánh gọi
"Này , trễ rồi vào trong chuẩn bị tiệc nướng tối nay thôi"
Mọi người cùng trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Cô ở chung phòng với Thảo Hương . Cả hai người xong hết tiền ra ngoài trời đã sụp tôi còn nghe mùi thịt nướng bay khắp nơi khiến chiếc bụng réo lên.
Lý Trường đứng nướng thịt bảo:
" Nguyệt Nhi , cậu lấy thêm ít thịt giúp mình "
" Được"
Còn Thảo Hương cùng Khải Hoàng đi lấy bia và rượu đem ra . Mỗi người một việc cùng nhau làm đến bảy giờ tối mọi người bày tiệc ngoài trời ở sân vườn , đồ ăn chuẩn bị đầu vào đấy . Trọng Ân lên làm MC nói mic:
"Hỡi mười lăm con người đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay chưa ?"
"Sẵn sàng"- mười lăm người đồng thanh lên tiếng
"Vậy bữa tiệc chính thức bắt đầu. Đầu tiên sẽ là ca sĩ Thảo Hương trình bày ca khúc " không say không về" bản remix. Lên nhạc "
"Yeahhhh"
Tại biệt thự, Dương Lục Phong đi làm trở về không thấy bóng dáng cổ đầu hỏi quản gia Lệ:
" Cô ấy đâu rồi ?"
"Thiếu gia , sau khi dùng bữa sáng đến giờ thiếu phu nhân vẫn chưa xuống. Người hầu lên gọi có mảnh giấy dán trước phòng bảo muốn nghỉ ngơi đừng làm phiền"
Hắn nhíu mày vội đi lên phòng, bên trong tắt đèn tối om không thấy bóng dáng của cô . Hắn mở tủ đồ phát hiện mất một chiếc vali thêm một ít đồ dùng cá nhân của cô ." Chết tiệt . Cô ấy trốn rồi"
Dương Lục phong nhìn lên bàn trang điểm có mảnh giấy nhỏ ghi " Lục Phong , em xin lỗi . Em thực sự rất muốn đi khi về sẽ tạ tội với anh sau".
Hắn tức giận đi xuống lầu quát " mở camera lên cho tôi".
Trong camera quay lại lúc tám giờ kém năm cô lén lút kéo vali đi ra ngoài lên một chiếc xe hơi màu trắng.
" Các người ở nhà ngay cả thiếu phu nhân đi từ lúc nào cũng không hay thuê các người làm gì ? "
Quản gia Lệ trên trán đổ mồ hôi thầm than "Thiếu phu nhân ơi là thiếu phu nhân có làm vậy chết lão già này rồi".
"Thiếu gia hay là gọi cho thiếu phu nhân xem thử cô ấy đến nơi an toàn chưa ?"
Dương Lục Phong mới nhớ " Không biết trên đường đi cô đã an toàn đến nơi". Hắn đứng lên nhấc máy gọi cho cô chỉ để lại âm thanh
Tít tít títtttttt.
Trán hắn xuất hiện ba vạch đen không khí xung quanh lạnh dần . Mọi người xung quanh và quản gia Lệ không ai dám lên tiếng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dương Lục Phong liền gọi cho Trường Kiệt
"Tôi cho cậu mười phút xem thiếu phu nhân đang ở đâu "
"Vâng , Dương tổng"
Chưa đến mười phút Trương Kiệt gửi hình ảnh và gọi cho hắn