• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Cô gật đầu cười , cũng ôm lấy phía sau lưng hắn nghiêm túc nói:


" Em suy nghĩ kỹ rồi . Nhưng em thật sự không xứng với anh"


Lâm Việt nhìn cô lấy bàn tay chạm lên khuôn mặt ấy bảo:


" Không . Ngoài em ra không ai xứng với anh cả"



Anh nhè nhẹ hôn trán cô đầy cưng chiều cuối cùng bao nhiêu công sức anh bỏ ra để chinh phục được trái tim cô đã được đền đáp.


" Aya Lâm papa mẹ à còn con nít ở đây đó hai người có thể đi chỗ khác nhau"


Trần Nguyệt Nhi bật cười với ông cụ non này


" Con mới là người cần đi chỗ khác đấy"


" Mẹ thiên vị Lâm papa . Hứ"


Cô bồng cậu nhóc trên tay cười bảo :


" Không có . Mẹ thương bảo bối của mẹ nhất còn Lâm papa chỉ xếp sau cùng


Cậu bé hài lòng quay sang nhìn Lâm Việt lêu lêu chọc anh cười ngây ngô bảo:




" Lâm papa nghe thấy không ? Mẹ bảo thương con nhất đó nên papa chỉ xếp sau con thôi"


Anh cười gật đầu nhìn hai mẹ con nói :


" Được , cho bảo bối hết haha"


Tại tập đoàn EA, Ánh Tuyết hất mặt đi thẳng lên phòng làm việc của hắn . Vì


mẹ anh dùng cách mình đang bị bệnh ép hắn và cô ta đính hôn trước . Còn có ba ( Dương Thế Hải ) hắn nghe câu chuyện có lần giận dỗi mà nhập viện . Dương Lục Phong nhường nhịn đồng ý đính hôn nhưng không bao giờ đăng ký kết hôn với cô ta.


Ánh Tuyết bước vào phòng làm việc của hắn nhõng nhẽo chảy nước


" Lục Phong , em mang cơm trưa đến cho anh"


Hắn không thèm nhìn cô ta dù một cái lạnh giọng nói


" Để đó và cút ra ngoài"


Cô ta đứng hình cố giữ bình tĩnh


" Anh vẫn còn giận em chuyện đó sao ? Em đã cảm thấy rất hối lỗi rồi dù sao thì cô ta cũng bỏ đi"


Dương Lục Phong nhìn ả với ánh mắt hình viên đạn muốn bắn chết ở


" Cô còn nhắc đến cô ấy thì đừng trách sao tôi độc ác"


Trán Ánh Tuyết đổ mồi hôi . Cái tên Trần Nguyệt Nhu vẫn luôn là giới hạn của hắn bất kỳ ai nhắc đến sẽ lập tức nổi điên.


"Em biết rồi . Tuần sau là đính hôn rồi nên mẹ nói là chúng ta đi chọn đồ "


" Cô tự đi mà chọn . Mau cút "


Ánh Tuyết thấy hắn đã tức giận nên đi ra ngoài ánh mắt còn thù hận bàn tay nắm chặt lại đã ba năm rồi ả đã cố gắng mọi cách nhưng chưa bao giờ được hắn nhìn lấy dù chỉ một cái . Trần Nguyệt Nhi đúng là âm hồn bất tán đến khi đi rồi mà cô ta cũng không thể lấy được cảm tình từ hắn.


Lâm Việt và cô còn có cậu bé Lâm Nhất Tuấn vừa từ Canada đáp xuống máy bay . Cậu bé hớn hở lần đầu tiên được về thăm ông bà ngoại chạy khắp nơi vì nơi đây khá mới mẻ với cậu


" Nè đi từ từ thôi ! Chờ mẹ với papa nữa "


Cậu bé chạy đến chỗ hai người hớn hở bảo :


" Lâm papa , mẹ ở đây khác với nơi chúng ta quá . Không có lạnh nữa"


Lâm Việt kéo vali đi phía sau cười bảo:


"Tại vì nơi đây hầu như không có tuyết chỉ ở vùng cao mới có thôi"


" Oaaa ẩm quá đi"


Trần Nguyệt Nhi quay sang hỏi Lâm Việt


" Bây giờ chúng ta đi xe về chỗ ba mẹ luôn à ?"


" Ừm, có xe đợi sẵn rồi . Em đói không nếu đói thì chúng ta đi ăn trước "


" Không có , ở trên máy bay em và Nhất Tuấn ăn rất nhiều rồi"


" Vậy đi thẳng đến nhà ba mẹ em luôn nhé"


"Vâng."


Cả ba người cùng đi ra xe khởi hành về quê cô . Đoạn đường mất hơn bốn tiếng mới đến nơi tính từ ở sân bay cũng khá là xa .


Vừa thấy cô bà Nguyễn Giang cùng ông Trần Hùng đi ra đón


"Ôi chao về đến rồi . Về đến rồi"


"Ba mẹ con mới về "





20220207162656-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK