Quản gia Lệ , thấy cô cứ đứng nhìn xung quanh không hiểu lý do tại sao trước giờ cô chưa từng đứng nhìn lâu như vậy . Trong lòng ông có dự cảm gì đó khó nói
"Trần tiểu thư , cô vào ăn thêm một chút lúc nãy cô ăn rất ít"
" Dạo gần đây con không muốn ăn gì cả khó chịu lắm"
Quản gia Lệ nhìn cô lo lắng đột nhiên ông nghĩ đến vội hỏi
" Không lẽ tiểu thư có..."
Trần Nguyệt Nhi thành thật gật đầu không dấu diếm dù sao thì hắn cũng biết thậm chí còn kêu cô phá thai
" Chúc mừng Trần tiểu thư"
" Anh ấy bắt tôi phá thai vì nghĩ không phải con anh ấy"
Quản gia Lệ ánh mắt buồn bã , thương xót cho cô gái trước mặt . Tuy gương mặt lúc nào cũng có vẻ tươi tắn trong ánh mắt nỗi buồn không thể nào nói ra . Tại sao ông trời lại đối xử với người lương thiện vậy chứ ? Thiếu gia thật sự người vô tình đến vậy sao ? Chính ông thật sự muốn hai người có thể bên nhau hạnh phúc , tình cảm của họ ông hiểu rõ hơn ai . Từng vì nhau thay đổi vì nhau làm mọi thứ nhưng bây giờ lại .....
" Quản gia Lệ con mệt rồi vào trong trước"
" Trần tiểu thư cẩn thận"
Tối đó gần đến tám giờ cô ngồi viết một bức thư để lại cho hắn , đem theo những đồ dùng cần thiết . Đúng , cô đã lựa chọn rời đi vì đoạn tình cảm này cô mệt rồi không muốn tiếp tục nữa .
Cốc cốc...
Cửa phòng cô có người gõ cửa , đi đến gần lên có giọng nói vang lên
" Cô Trần tôi là người của Lâm tổng đến để đưa cô đi"
Trần Nguyệt Nhi nhẹ nhàng mở cửa một người nam nhân khá cai đeo khẩu trang mặc đồ đen . Thấy cô đưa tay ra hiệu , đi xuống lầu tất cả người làm trong nhà và quản gia Lệ đều nằm ra sàn cô lo lắng hỏi
"Họ có sao không ?"
" Cô yêu tâm họ chỉ ngủ một lát là tỉnh"
Tên đeo mặt nạ nắm cánh tay cô đi ra ngoài vào một chiếc xe đen. Sau đó có thêm hai chiếc xe chạy luân phiên đổi cho nhau nhằm đánh lạc hướng. Khoảng mười phút sau đến một nơi đất rộng ở giữa có một chiếc trực thăng lớn nằm giữa . Trần Nguyệt Nhi nhìn lên thấy Lâm Việt đứng trên đó vẫy tay với cô , sau đó cô được dẫn lên vào trong .
" Lâm Việt , anh làm vậy có sao không ?"
Anh nhìn cô quan sát không có thương tích gật đầu nói:
" Không sao , thật ra gia tộc anh cũng khá lớn tạm thời hắn không thể làm gì được"
Trần Nguyệt Nhi bất ngờ về gia thế anh cũng không kém gì hắn . Vậy thì cô có thể an tâm hơn sợ liên lụy đến người vô tội .
" Cảm ơn anh".
" Không sao , em uống chút nước còn có chút thức ăn phồng kh iem đói. Chúng ta sẽ bay một đoạn khá xa"
" Đi đâu vậy ?"
" Chúng ta sẽ đến Canada"
Sáng hôm sau , quản gia Lệ và các người hầu đã tỉnh . Quản gia Lệ liền chạy lên phòng xem tình hình của cô cả căn phòng trống không còn một bức thư trên bàn.
Hốt hoảng ông gọi điện cho hắn:
" Thiếu gia xảy ra chuyện rồi"
" Chuyện gì ?"
"Thiếu... Trần tiểu thư mất tích rồi"
Dương Lục Phong liền tắt máy vội trở về. Thấy bóng dáng hắn quản gia Lệ liền chạy đến quỳ xuống hối lỗi
"Thiếu gia xin hãy trừng phạt tôi tối qua mọi người trong biệt thự đều bị dính thuốc ngủ đến khi tỉnh lại Trần tiểu thư không còn bên trong chỉ có một bức thư trên bàn"
Ông đưa bức thư cho hắn , Dương Lyc Phong không tin được chạy khắp nơi tìm cô vẫn không thấy .
" Mau vào trong"