" Nguyệt Nhi , chúng ta thật sự chẳng quay lại được nữa"
Anh tự hỏi chính mình , mọi chuyện đi quá xa so với tầm kiểm soát . Một người đàn ông không thể nào chối bỏ trách nhiệm với đứa con sắp chào đời. Lâm Việt vốn muốn bên cạnh cô nhưng bất ngờ phát hiện My Ly mang thai chính anh cũng chẳng còn đường quay đầu . Lương tâm không cho phép bỏ My ly và đứa con của hai người. Nếu biết trước chính anh sẽ ngăn cô mà ở lại Canada.
Gần đến giờ hẹn với Lâm Việt , cô trên phòng chuẩn bị quần áo chỉnh trang trước khi ra ngoài . Xuống lầu thấy Dương Lục Phong sắc mặt không được tốt , còn cậu bé mải mê ăn kẹo .
"Anh sao vậy ?"
" Hối hận rồi . Không muốn em đi chút nào "
" Vậy anh ở nhà hối hận tiếp đi"
" Không ! Anh và Con phải đi cùng "
Trần Nguyệt Nhi không thèm trả lời một mạch đi ra cửa , hắn bế con trai trên tay đi theo phía sau nói nhỏ
" Đến đó con nhớ phải đứng về phía cha nếu không tự hiểu"
" D...Dạ" - Cậu liếc người cha đáng kính của mình miễn cưỡng đáp
Cô và Lâm Việt hẹn gặp ở một quán nước khá lớn , Dương Lục Phong cùng với Dương Nhất Tuấn ngồi bàn gốc khuất cách khoảng ba bàn vị trí không quá xa có thể nghe được hết cuộc nói chuyện.
" Nhìn cha bây giờ giống như đi rình mò người khác vậy"
" Con thì biết gì đây gọi là giữ vợ có hiểu không ?"
" Không hiểu "
" Im lặng chút nào , Lâm Việt đến rồi"
Trần Nguyệt Nhi thấy Lâm Việt đi đến liền đứng lên hỏi
" Lâm Việt , anh đến rồi".
Anh kéo cô ôm lấy thật chặt , lâu rồi anh chưa gặp bây giờ chỉ muốn ôm lấy chút hơi ấm.
Bên kia Dương Lục Phong muốn đứng lên đấm anh ta một trận . Dương Nhất Tuấn vội kéo hắn ngăn lại
" Cha bình tĩnh lỡ làm gì không đúng mẹ sẽ nổi giận đấy"
" Coi như con được việc"
Nghe vậy hắn mới chịu ngồi xuống tiếp tục quan sát cả hai người .
Cô đứng yên một lát sau đó Lâm Việt từ từ buông ra , cả hai ngồi đối diện nhau .
" Nguyệt Nhi dạo gần đây em ổn không ? Xin lỗi là anh vô dụng không tìm được cách cứu em"
" Không sao , anh đừng tự trách mình"
Lâm Việt nhìn cô một lúc , hít một hơi thật sâu trong lòng có chút buồn lấy hết can đảm mở lời
" Nguyệt Nhi , anh không thể kết hôn với em được nữa"
Ngay cả Dương Lục Phong và Trần Nguyệt Nhi bất ngờ trước lời nói của Lâm Việt . Cô im lặng chờ Lâm Việt nói tiếp:
"Anh ... một tháng trước anh phát sinh quan hệ với một người giờ cô ấy đã mang thai . Anh không thể không chịu trách nhiệm"
Cô nắm lấy tay anh vỗ nhẹ vào như lời nói" cô có thể hiểu cho anh". Lâm Việt là một người tốt , một người đàn ông bản lĩnh dám làm dám nhận mong cho cô gái đó sẽ đối tốt với anh yêu anh thật lòng . Bản thân cô cho dù có nói như thế nào cũng không xứng với Lâm Việt .
" Nguyệt Nhi , anh muốn hỏi em một câu em phải trả lời thật lòng "
"Em hứa "
" Đã bao giờ em thích anh dù chỉ một chút không"
" Lâm Việt , lúc ở phòng sinh rất đau đớn anh vào cùng động viên đã khiến em động lòng khi em ở cử anh bỏ công việc sang một bên chăm sóc em và Nhất Tuấn , lúc em bệnh chỉ có anh ở cạnh chăm sóc , anh làm rất nhiều thứ vì em không phàn nàn một lời . Có lần em đã từng nghĩ sẽ cho anh một cơ hội vì thế chấp nhận kết hôn với anh. Chỉ là tình cảm này không phải là yêu "
Lâm Việt nghe vậy thật sự rất vui vì cô chỉ cần thích anh thôi đã là hạnh phúc mà anh cầu còn không được . Anh nắm lấy tay cô ánh mắt đầy hy vọng mở lời
" Nguyệt Nhi , nếu như có kiếp sau em gả cho anh có được không ?"
Trần Nguyệt Nhi bất ngờ nhìn anh chỉ là không ngờ tình cảm anh dành cho cô lại sâu nặng đến thế này . Tâm cô thật sự rất cảm động .
"Được , em đồng ý".
" Cảm ơn em... Cảm ơn em Nguyệt Nhi "
Sau đó Lâm Việt đứng lên ra về trước còn cô vẫn ngồi đó ánh mắt có phần khẽ rung nhìn bóng lưng ấy . Đột nhiên Dương Lục Phong đi đến ngồi trước mặt có chất vấn
"Anh nghe rồi , nghe hết rồi . Em đồng ý kiếp sau sẽ gả cho anh ta còn có em nói em thích anh ta"