• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Không mặc quần áo nằm trên một chiếc giường cô nghĩ sẽ có chuyện gì ?"


Trần Nguyệt Nhi nắm tóc lắc đầu không chấp nhận được sự thật


"Không.... không phải tôi"


Dương Lục Phong đột nhiên xông tới đấm thẳng vào mặt Lâm Việt



" Khụ... Khu ..."


Lâm Việt bị đánh tỉnh lại nhìn xung quanh quay sang thấy cô ngồi bên cạnh khóc còn không có mặc quần áo


" Nguyệt Nhi...em..."


" Mày còn dám gọi tên cô ấy sao ?"


Dương Lục Phong gầm lên lôi anh xuống giường đánh . Trên người Lâm Việt chỉ mặc chiếc quần đùi càng khiến hắn nổi điên lên muốn giết người .


Do Lâm Việt vừa tỉnh lại đã bị hắn đánh không đủ sức đánh trả chỉ tự vệ chịu trận . Trần Nguyệt Nhi vội quấn chặn hết người vào nhà vệ sinh mặc vào . Cô lao ra ngăn cản hắn lại vì cô sợ Lâm Việt sẽ chết mất hắn phạm tội giết người


" Lục Phong , anh đừng đánh nữa ... Anh ấy sẽ chết mất "


Nghe vậy hắn đứng lên dồn cô vào tường tay bóp cằm ánh mắt sắc bén khiến cô không dám nhìn vào




" Đau lòng người tình cô sao ?"


Trần Nguyệt Nhi nắm lấy tay hắn đang bóp chặt cằm vô như muốn vỡ lắc đầu chối :


" Không... em không làm chuyện có lỗi với anh . Em bị người khác hại"


" Cô lừa dối tôi lần thứ mấy rồi ?"


"Em không có ... xin anh hãy tin em"


Hắn nhếch mép ném cô sang một bên . Lâm Việt tỉnh táo hơn đứng lên giải


thích


" Dương tổng đừng hiểu lầm. Tôi và cô ấy thật sự không có gì hết "


" Tưởng tôi ngu à"


Dương Lục Phong muốn đánh Lâm Việt định tiếng đến Nguyệt Nhi vội ôm hắn ngăn cản


" Lục Phong đừng đánh nữa ... Xin anh tin em"


"Buông ra"


"Aaaa"


Hắn dùng sức đẩy cô ra không ngờ sức quá mạnh khiến cô ngã về phía sau đập đầu vào tủ nhỏ cạnh giường . Máu chảy ra từ đầu , Trần Nguyệt Nhi nói nhỏ" Tin ...em." sau đó ngất đi.


Dương Lục Phong hoảng loạn lo lắng chạy bế cô đi ra ngoài đến bệnh viện.


" Nguyệt Nhi .... Nguyệt Nhi..."


Ánh Tuyết đứng đó nhìn vỡ kịch cô sắp đặt từ trước trười thầm" Nguyệt Nhi ơi là Nguyệt Nhi đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn haha ..."


Sáng hôm sau tại phòng bệnh , Trần Nguyệt Nhi nắm đó ánh nắng gay gắt chiếu vào . Cô từ từ mở mắt thức dậy


"Đây là đâu ?"


" Bệnh viện"


Cô nghe thấy nói trả lời quay sang thấy hắn ngồi nhìn cô nhớ lại chuyện tối qua vội bật dậy giải thích


" Lục Phong... anh tin em tối qua thật sự em không biết gì hết . Do em bị hại


Hắn im lặng nhìn cô trên mặt hiện rõ hai chữ " Không tin ". Trần Nguyệt Nhi liền nhớ nói:


" Đúng rồi tôi qua em hẹn ăn tối cùng Bạch Thành sau đó anh ấy nói có việc bận bảo em đến trước tin nhắn vẫn còn trong điện thoại anh xem xem"


Dương Lục Phong đi đến chỗ cô nhìn xuống lạnh giọng nói:


"Tôi kiểm tra vẫn là không có như cô nói".


" không thể nào... Phải rồi Lâm Việt... Lâm Việt nhắn tin cho em bảo cùng Bạch Thành ở trên phòng bàn việc nên gọi em lên"


" Không có... Cô thực sự đã lừa dối tôi bao lâu rồi ?"


Cô nhướng người ôm cánh tay hắn khóc giải thích


" Lục Phong , không phải như anh thấy đầu có người hãm hại em.... Phải.... Ánh Tuyết là cô ta"


" Cô thôi đi ... Tưởng tôi sẽ bị cô lừa nữa sao ? Do toi không thỏa mãn được cô nên vội đi tìm người khác ?"


Rechhhh ! Trần Nguyệt Nhi xé áo mình lộ ra hõm vai trắng nõn chỉ vào lên tiếng


"Anh xem nó không có vết tích của làm tình gì cả .... Em thật sự trong sạch"


Dương Lục Phong đột nhiên đè cô xuống giường cắn mạnh vào vai ấy . Hắn dùng sức cơn đau đến chảy máu , cô vẫn cam chịu nằm yên cho hắn trút giận không lên tiếng .


Cảm nhận được vị máu trong khoang miệng hắn buông ra nhìn cô nói lời khinh miệt:


" Cô nghĩ sẽ dùng cơ thể này khiến tôi tin ? Nói cho cô biết tôi thật sự cảm thấy ghê tởm"


Hắn nói xong bỏ đi ra ngoài còn Trần Nguyệt Nhi nằm đó ánh mắt vô hồn không chút sức sống cảm giác vừa đau khổ vừa tuyệt vọng không ai chịu tin cô kể cả hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK