Thời gian trôi qua đúng là không đợi ai . Thoáng chốc đã đến 6 giờ giờ đón khác để tổ chức tiệc . Trần Nguyệt Nhi có mặt từ sáng để làm , cô muốn dọn ở về sinh để tiện cho việc thay quần áo và vốn không đông người .
Tám giờ là thời gian bắt đầu buổi tiệc nên trước nửa tiếng cô tranh thủ trang điểm thay quần áo . Cô chọn cách trang điểm chủ yếu điểm nhấn là đôi mắt trông có vẻ ma mị vì trên gương mặt cô đôi mắt hai mí to tròn rất thu hút . Tóc được uốn sóng to để một phần ba tóc ở trước ngực kết hợp với trang phục . Khiến cô đẹp hơn so với mọi ngày vừa quyến rũ lại có gì đó ma mị .
Trần Nguyệt Nhi di chuyển đến trung tâm tổ chức tiệc là một căn phòng cực lớn được trang trí vô cùng sang trọng thức ăn với rượu được bày biện tinh tế , ở giữa là một sân khấu lớn .
Cửa lớn được mở ra xuất hiện là một nam nhân vô cùng đẹp trai có thể nói là đẹp trai nhất mà cô từng gặp từ trước đến bây giờ .
Tóc được vuốt lên để lộ vần tráng cao gương mặt góc cạnh kèm với ngũ quan tinh xảo .Khí thế lạnh lùng , huyền bí khiến người khác không thể rời mắt. Ông trời thật không công bằng !!!
Hai cô gái đứng cạnh cô nói nhỏ
" Nhìn kìa đó là chủ tịch tập đoàn EA Dương Lục Phong nhìn soái thật nha "
" Phải chi mình được anh ấy để mắt tới thì không phải biến thành phượng hoàng rồi sao ? "
" Nhưng nghe nói cấm dục đó . Trước giờ chưa từng có tin đồn bạn gái chỉ thích đàn ông "
" Vậy sao ?? tiếc thật " .
Cô đứng nghe hết cuộc trò chuyện của hai người họ càng thêm bất ngờ " Không ngờ hắn ta như vậy mà cấm dục thích đàn ông sao ? ". Cô hướng mắt về phía sân khấu nhìn hắn
Dương Lục Phong phát biểu trên sân khấu
" Xin chào tất cả mọi người đã đến tham gia buổi tiệc hôm nay . Chúng tôi mong quý vị có thể tận hưởng không gian bữa tiệc nếu có sai xót xin hãy bỏ qua "
Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay tán thành .
Phát biểu xong hắn đi xuống nói chuyện cùng mọi người . Cô tìm một chỗ nào đó ngồi lặng lẽ quan sát hắn tìm thời cơ thích hợp .
Hơn nửa tiếng sau , hắn di chuyển lên tầng trên . Nhưng hình như trừ hắn không ai được lên cả đều có bảo vệ canh giữa hai bên khó mới chui vào được . Sao có thể làm khó được mình chứ ? Cô có thẻ nhân viên nên được đi đường khác mở khóa đi lên tầng đó dễ dàng.
Sau một hồi cô nới tìm được phòng của hắn vì trên đây rất nhiều phòng . Đứng trước cửa phòng một lúc lâu vẫn chưa có mạnh mẽ tiến vào trong . Nhắm mắt lại những hình ảnh của đồng nghiệp , ký ức vui vẻ cùng mọi người và cả Bạch Thành đã đi đến tận đây rồi cô chẳng còn gì để mất .
Lấy một hơi thật sâu cô nhẹ nhàng mở cửa thật may nó không khóa . Trần Nguyệt Nhi đi vào trong lại chẳng thấy hắn , cô nhìn quan sát xung quanh đột nhiên có một lực nào đó đẩy cô vào sát tường là hắn .
Dương Lục Phong ép cô vào tường một tay bóp chặt cổ cô tay còn lại chống vào tường làm cô không có đường thoát
" Nói ai phái cô đến đây ? Sao! muốn câu dẫn tôi? "
Cô liên tục lấy tay đánh vào tay hắn đang bóp chặt cổ mình , lắc đầu chối . Thấy cô mặt đỏ bừng hắn mới buông tay ra , Trần Nguyệt Nhi vội hít thở liên tục " khụ..khụ .." .
" Ai phái cô đến ? "
" Không ai cả , tôi đến là muốn...muốn cầu xin anh một chuyện "
Hắn khó hiểu nhướng mày nhìn cô khó hiểu . Vẫn không trả lời muốn cô tiếp tục nói
" Xin anh hãy tha cho công ty JK của tôi . Cầu xin anh "
Hắn không trả lời đi đến bàn , cô thấy chiếc điện thoại ở trên bàn biết hắn định làm gì . Chạy đến kéo lấy cánh tay hắn cầu xin .
" Xin anh hãy tha cho công ty của tôi . Xin anh! mọi người ở công ty hết hy vọng rồi . Anh muốn gì cũng được "
Dương Lục Phong đẩy mạnh cánh tay ra khỏi tay cô đang nắm nhếch môi nói :
" Dựa vào cô ? Cho tôi được điều gì ? "
" Tôi...tôi cũng chẳng giàu bằng anh nhưng ..."
Lúc này cô nhớ đến lời nói của hai cô gái vội nói
" Anh thích đàn ông đúng không? tôi sẽ không nói ai biết cả ngược lại sẽ tìm đàn ông đẹp cho anh được không ? "