" Anh đã bao giờ yêu đơn phương một người mà không yêu anh chưa ? "
Dương Lục Phong ngồi cạnh cô nhìn thẳng vào mắt nhau , hắn khẽ vuốt tóc cô yêu chiều nói :
" Có và đang thích cô ấy "
Trần Nguyệt Nhi mỉm cười nhìn hắn , nắm lấy bàn tay hắn đang vuốt tóc cô :
" Vậy anh nhớ nói với cô ấy ! Im lặng cô ấy sẽ thuộc về người khác lúc đó...anh không còn cơ hội để nói nữa "
Nhìn cô khóc hắn đã đoán được phần nào lý do hôm nay cô uống say như thế . Cho cô tựa vào bờ vai hắn , lúc sau hắn bảo :
" Em yên tâm hiện tại cô ấy đã thuộc về tôi rồi "
" Hic...hic...thấy không ? làm gì có ai ngu như tôi chứ "
Khóc xong một lúc cô mới chịu ngủ , hắn đứng tựa cửa sổ ánh mắt nhìn sâu xa gọi cho trợ lý
" Điều tra buổi tối nay Nguyệt Nhi đến đâu có những chuyện gì "
" Vâng "
.............
Tối qua uống khá nhiều , đến tận trưa cô mới tỉnh cả người đau nhức .
Cốc cốc
" Vào đi "
Cô người hầu đi vào cúi chào trên tay bưng một bát cháo bảo :
" Trần tiểu thư , thiếu gia dặn khi cô tỉnh nhớ ăn hết bát cháo cho tỉnh rượu . Tối nay thiếu gia sẽ về đón cô đi dự tiệc "
" Dự tiệc ??... Cảm ơn cô "
Quả nhiên đến bốn giờ chiều các nhà thiết kế , trang điểm , tạo kiểu ... nổi tiếng được mời đến biệt thự . Cô chỉ việc ngồi yên phối hợp .
Mất đến ba tiếng , lưng cô như muốn gãy làm đôi . Dương Lục Phong ngồi chờ , cô từ từ bước xuống trên người mặc chiếc váy màu đỏ váy xòe qua đầu gối , hở vai ngực được khoét nửa gang tay có thể thấy được rãnh ngực tuyệt đẹp của cô . Tóc được búi gọn những tóc con xung quanh cũng được uốn cong nhìn tổng quan cực kỳ mềm mại .
Hắn nhìn cô mãi lát sau nói :
" Thay bộ khác , không đẹp "
" Nhưng tôi thấy nó rất đẹp "
" Anh nói thay bộ khác , quá hở " - hắn không lung lay kiên định nói
Trần Nguyệt Nhi đành nghe theo đi lên thay bộ khác . Lát sau cô đi xuống thay bộ váy đen tay dài ôm trọn ba vòng phía sau lưng tuy có hở một chút nhưng tôn lên được làn da trắng mịn của cô . Váy ôm đến đầu gối . Bộ trang sức màu xanh đậm cực kỳ sắc sảo nhìn cũng vào biết giá trị không nhỏ
Dương Lục Phong gật đầu xem như đồng ý nhìn cô nói
" Đi thôi Trần tiểu thư "
" Xí còn bài đặt ... plêu "
Hai người cùng lên chiếc siêu xe phiên bản giới hạn , gần đến nơi dự tiếc hắn thấy gương mặt lo lắng của cô không nhịn được cười nói :
" Lo lắng sao ? Trước kia khi em giả dạng vào gặp anh sao lại không lo lắng như thế này nhỉ ? "
Mặt cô đỏ lên vì ngại cũng tức giận hắn chọc cô :
" Này cái đó là khác lúc trước có ai biết tôi đâu ? Giờ đi với anh thì ai cũng biết "
Hắn nắm tay tay cô vỗ vỗ trấn an nói :
" Em yên tâm ở cạnh anh không ai dám làm gì em "
" Tự tin dữ ! Họ mà làm gì tôi thì chưa tới lượt anh , tôi đã cắn chết họ rồi "
Hắn cười hả hê xoa đầu cô đầy yêu chiều " Quả nhiên ở cạnh cô hắn cảm thấy rất thoải mái , có thể làm chính mình không phải vẻ lạnh lùng tàn khốc như trước " .
Đến nơi phóng viên chờ sẵn liên tục chụp hình , Dương Lục Phong bước xuống xe trước mở cửa cho cô . Trần Nguyệt Nhi lo lắng khoát tay hắn thì thầm
" Này sao nhiều phóng viên thế ? "
" Vì tôi đẹp trai . Cười lên nào Dương phu nhân "
Cô nghe ba chữ " Dương phu nhân " mặt có chút đỏ vội mắng :
" Anh không thể nào đứng đắn một chút à ? Dẹp ngay ba chữ Dương phu nhân cho tôi "
Cả hai cùng bước vào trong những phóng viên ở ngoài thấy cô xuất hiện như hiện tượng lạ . Dương tổng trước giờ chưa đi cùng cô gái nào cả hôm nay là lần đầu tiên chắc chắn tin tức rất hot .