• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì ?"


" Mẹ vừa bị tai nạn xe"


" Chờ con"


Hắn vội tắt máy nói với cô :



" Mẹ vừa bị tai nạn anh đến đó xem sao . Em ngủ trước đi "


"Vâng"


Nói xong hắn khoác áo đi ra ngoài , cô thì thiếu hắn cũng chẳng ngủ được làm việc đến đêm.


Ở bệnh viện lớn của thành phố , hắn đi đến phòng chụp X-Quang vào thấy Ánh Tuyết ngồi trên giường bệnh mẹ hắn đứng kế


" Mẹ bị tai nạn ?"


Bà Lan Xuân đi đến tỏ vẻ mặt lo lắng bảo


"Lúc đó có Ánh Tuyết chạy ra đỡ cho mẹ nên mẹ chỉ bị trầy tay một chút "


" Kêu con đến làm gì ?".




" Con bé bị trật chân không thể đi được mẹ làm sao bế nổi nó"


" Vậy sao ?"


Hắn đi ra ngoài lúc sau đem một chiếc xe lăn đến trước mặt cô ta ra lệnh:


"Xe của cô"


Ánh Tuyết sượng trần nhìn hắn thật ra theo kế hoạch là hắn bế hay công cô chứ không phải chiếc xe lăn đang ghét này . Lan Xuân cũng bất ngờ về thằng con trai của bà không thích Ánh Tuyết đến vậy sao ? Không được mình phải giúp hai đứa nó


" Hay con đỡ con bé vào xe đi"


"Mę độ"


" Cái lưng của bà già này đau lắm rồi làm sao mà đỡ được chứ "


Dương Lục Phong miễn cưỡng đỡ cô ta vào xe cũng là hắn đẩy xe giúp cô ta vào xe . Bà Lan Xuân ra lệnh cho tài xế


" Về biệt thự "


Hắn nhíu mày khó chịu nói :


"Về biệt thự của con làm gì ? Không phải mẹ không có biệt thự riêng"


" Để con chăm sóc nó chứ còn gì ?"


Hắn không thèm quan tâm ra lệnh cho tài xế


" Quay xe về biệt thự bà ấy"


Lan Xuân suy nghĩ kỹ đi nhường hắn một bước đối với con trai bà phải dùng Nhu không cương được với nó .


" Vậy về con một đêm thôi. Con xem trời tối thế này đi đến đi lại rất nguy hiểm"


Hắn im lặng coi như đồng ý đi . Lúc sau chiếc xe lăn bánh đến trước biệt thự của hắn , quản gia Lệ chạy ra thấy cũng hiểu nhưng không nói gì .


" Quản gia Lệ , giao người bị què này cho ông"


Dương Lục Phong không màng gì đến hai người ở ngoài đi vào trong . Ánh Tuyết hai tay tức giận nắm chặt vào nhau " cô bị thương cũng vì mẹ hắn. nhưng hắn không quan tâm dù một chút lại đẩy cô cho tên quản gia này".


" Tuyết tiểu thư , xin phép"


Quản gia Lệ nói xong đẩy cô ta vào trong bà Lan Xuân đi cạnh lớn giọng cảnh cáo ông ta:


"Tôi thấy quản gia ông làm việc lâu quá nên không còn yêu thíhc công việc này nữa rồi"


"Thưa phu nhân , lão già tôi không dám"


" Dám hay không dựa vào ông nói được ?"





Hắn trở về phòng thấy cô ngồi trên giường đánh máy xử lý công việc thoáng có chút không thích nói


" En mau đi ngủ , việc làm hãy để ngày mai".


Trần Nguyệt Nhi bất ngờ thấy hắn về sớm hơn cô nghĩ bỏ chiếc mắt kính đang đeo xuống hỏi


" Sao anh về sớm vậy ? Không phải có chuyện gấp lắm à ?"


Dương Lục Phong đi đến tắt máy tính bỏ qua một bên đè cô nằm dưới thân mình gian manh nói nhỏ vào tai đối phương


" Không có chuyện gì gấp bằng việc ngủ với em"


"Anh lại...ưm".


Hắn nhanh chóng tiến vào trong đưa chiếc lưỡi cuốn lấy hết vị ngọt , cánh tay cởi từng nút áo trên người thoáng chốc quần áo đã nằm tứ tung xuống dưới đất . Hôm nay hắn cực kỳ nhẹ nhàng khiến cô cảm giác như được nâng niu lên tầng mây . Cả người cùng lạc vào khoái cảm của cả hai quấn quýt triền miên.


"Ưm..aaa.....a...nhẹ thôi...a-


"Ưm anh...uhm..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK