• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh Tuyết bên ngoài cửa phòng nghe được những âm phát ra từ bên trong gương mặt biến sắc móng tay bấm vào thịt đến ứa máu cô ta cũng chẳng quan tâm mà nội hận trong lòng càng ngày tăng thêm


" Trần Nguyệt Nhi là do cô ép tôi trước ... Haha"


Cô ta như có một mưu kế hèn hạ trong đầu cười cực khoái chí trong đầu chỉ toàn là những ngày tháng đau khổ của Trần Nguyệt Nhi khi kế hoạch cô ta thành công .


Sáng nay , Trần Nguyệt Nhi đặc biệt thức từ sớm làm món gà hầm sâm cho hắn để lại một ít vào bình giữ nhiệt để hắn mang theo ăn trưa . Mùi thơm bay khắp nơi đặc biệt là thịt gà , cô hầm gần ba tiếng nên cực kỳ mềm.



Ánh tuyết vịnh tay lên cầu thang đi xuống bếp thấy cô đang nấu còn để một phần riêng đoán cũng biết là cho ai , nói :


" Này cho tôi một phần "


Trần Nguyệt Nhi bất ngờ thấy cô ở đây " Vậy tối qua là hắn mang cô ta về đây ? Sao lại không nói cho cô biết vậy ? ". Suy nghĩ một lúc cô lạnh giọng


nói


" Hết rồi"


Cô ta liếc người hầu bên cạnh tên Dĩ Hoa bảo cô ta cầm lấy hộp đặt trên bàn mang đến . Trần Nguyệt Nhi thấy vậy có phần tức giận nói




" Cô đừng quá đáng . Đây là tôi..."


" Có một phần canh mà cô cũng giành với Ánh Tuyết à ?"- Xuân Lan đi đến


Cô lại thêm một bất ngờ . Tối qua có chuyện gì mà cô không biết sao ?


Nghe bà ta nói vậy Trần Nguyệt Nhi cũng im lặng cứ để cho cô ta ăn còn một phần cho hắn . Mai cô sẽ làm thêm . Dương Lục Phong đi đến khó chịu nhìn cô ta và mẹ mình mới sáng đã chèn ép cô nếu không có hắn làm đến mức nào nữa.


" Hai người ăn lẹ rồi đi đi . Đừng ở đây"


Lan Xuân tức giận nhìn thằng con trai trời đánh quát:


"Con từ lúc nào ăn nói hỗn láo với mẹ như vậy ?"


" Đây là lời thật lòng "- hắn bình tĩnh trả lời


Bà ta tức giận nhìn sang cô đang bưng một tô canh hồn đặt lên bàn cho hắn liền mỉa mai


"Ta quên mất do tiếp xúc với những người không được ăn học vô giáo dục nên làm ảnh hưởng đến người khác


Hai tay cô nắm chặt vào nhau kiềm chế cảm xúc của mình im lặng không lên tiếng . Dương Lục Phong đẩy cô về phía sau lưng mình bảo vệ


"Đủ rồi , từ nhỉ mẹ không hề dạy con một ngày nào không có dạy tôi cả"


" Con ... ta tức chết mà"


Bà ta ôm ngực mình tỏ vẻ khó thở , Ánh Tuyết thấy vậy liền diễn theo vội đứng lên đỡ bà ta lo lắng hỏi


" Bác gái , bác có sao không ?"


"Ta ... đau ngực"


Toeng mắt Dương Lục Phong đây là một vở kịch dở tệ trước giờ hắn từng xem , cô ta đứng lên bình thường không hề có vẻ như tối hôm qua hắn cười


khinh bỉ nói


"Xem ra chân của cô khỏe rồi thì nên cút đi khuất mắt tôi"


Hắn nắm tay cô đi lên phòng mặt kệ hai " diễn viên" bên dưới không người xem. Cô thấy hắn nói với bà ta vậy có phần không đúng lo lắng bảo


" Lục Phong hình như lúc nãy anh nói hơi quá rồi không ?"


Hắm mỉm cười xoa đầu đặt cô ngồi lên chân mình nhéo má cưng chiều


" Không có ! Anh biết tính mẹ anh bà rất thích diễn như vậy thì cứ để đi . Sau này không có anh thấy hai người họ liền né đi nơi khác biết không ?"


" Nhưng em cũng không né được suốt đời"


" Đây chỉ là tạm thời thôi hay là mình có một đứa đi chắc lúc đó mẹ anh cũng không dám làm gì em nữa"


Hắn đặt tay lên bụng cô xoa xoa cũng thắc mắc lâu như thế mà vẫn chưa có động tĩnh gì ? Không có tuần nào không đụng vào cô cả xem ra hắn phải nổ lúc hơn rồi ?


Trần Nguyệt Nhi đẩy tay hắn ra lắc đầu bảo


" Em không muốn"


"Tại sao ? "-hắn nhíu mày không hiểu hỏi


"Em muốn con của chúng ta sinh ra với sự chào đón và mong chờ của mọi người chứ không phải là dụng cụ giúp em được ở cạnh anh lại khiến người khác không thích sau đó sẽ ghét nó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK