" Con chào ông bà nội"
Cậu bé chạy đến chỗ ông mình đang ngồi ôm lấy chân ánh mắt long lanh cực đáng yêu nói
" Ông ơi , con là cháu nội của ông "
Dương Thế Hải đặt tách trà xuống bế cậu nhóc ngồi lên chân mình nhìn kỹ gật đầu . Quả thật nhìn thôi cũng biết là con ai nếu đòi đi xét nghiệm ADN bác sĩ còn chửi thêm.
" Ông không vui khi gặp con sao ?"
" Không có , ông muốn nhìn con kỹ hơn"
Cậu bé lại quay sang bà Lan Xuân cười bảo
" Bà nội , bà có vui khi gặp con không ? Con rất vui được gặp ông bà nội"
Lan Xuân không kìm lòng được vì từ lâu bà đã mơ ước có một đứa cháu , vội đi đến ngồi cạnh cậu xoa đầu ngắm
" Con tên gì ?"
" Bà nội , con tên Dương Nhất Tuấn "
" Ngoan quá , ai đặt tên cho con ?"
"Là mẹ đã đặt tên cho con ạ"
Bà Lan Xuân quay sang nhìn cô và hắn hai người đứng đó gọi quản gia
"Quản gia , mau dẫn tiểu thiếu gia đi ăn bánh kem đi"
" Vâng , phu nhân"
Quản gia bế cậu đi sang phòng khác để lại không gian riêng cho bốn người . Dương Lục Phong nắm tay cô đi đến trước hai người họ lần nữa cúi đầu chào . Bà Lan Xuân cũng lên tiếng không muốn câu nệ
" Cô muốn bao nhiêu tiền ?"
" Cha mẹ, con dẫn cô ấy đến đây để thông báo với hai người con sẽ cưới cô ấy vào nhà họ Dương"
Ông Dương Thế Hải nghe vậy đập bàn gây ra tiếng động lớn, Trần Nguyệt Nhi sợ hãi nắm chặt tay hắn hơn
" Hồ đồ , con nghĩ hôn sự với Ánh gia chỉ là trò đùa thôi sao ? "
Hắn nhếch mép nhìn mẹ mình cười bảo
" Nhớ không làm chính mẹ đã năn nỉ con tha cho Ánh gia . Nếu lúc đó không tha thì Ánh gia còn tồn tại để bàn chuyện hôn sự hay sao ?"
" Con... có biết hủy hôn thì hợp đồng đã ký phải làm sao ?"
" Mấy cái hợp đồng đó không có cũng không phá sản được . Cô ấy đã sinh cháu nội cho Dương gia , đó còn là người nối dõi đời kế tiếp nếu để nó biết được ông bà đối xử với mẹ nó như thế thì sao ?"
"Con..."
" Con xin phép về trước"
Dương Lục Phong không muốn tranh cãi thêm vốn đến đây chỉ thông báo còn tranh cãi thêm thì không cần . Hắn cúi chào năm tay cô đi đón cậu bé ra về.
Ra ngoài công cô vẫn lo lắng hỏi hắn
" Lục Phong , vậy có ổn không ?"
" Em yên tâm với sức lực nhỏ nhoi của Ánh gia không thể làm hại được anh"
"Đợi một tháng nữa anh sắp xếp xong mọi chuyện em muốn đi gặp Lâm Việt
" không được"
Trần Nguyệt Nhi trừng hắn không muốn đôi co
" Đó là chuyện của anh"
Dương Lục Phong không thể dùng cường thẳng như phải đổi lại chiến thuật dùng nhu thắng cương
"Vậy anh và con đi cùng được không ?"
" Được , nhưng không được làm chuyện gì quá đáng"
Dương Nhất Tuấn nghe vậy vui mừng hoan hô
" Yeahh con sắp được gặp Lâm papa rồi . Vậy mẹ có thể đăng ký kết hôn với Lâm papa...đúng..."
Đang cao trào hỏi mẹ mình cậu cảm giác có khí lạnh sau lưng không dám nói tiếp . Hắn túm áo cậu nhóc đối mặt với nhau hỏi:
" Dương Nhất Tuấn , con nói lại cho cha nghe"
" Dạ ? Nói gì cơ ? Con không nhớ rõ nữa tự nhiên đau đầu quá"
" Đừng có lý do . Nếu đau đầu thì để cha chữa cho con" - Hắn bứt vài cọng tóc mai xem như trừng phạt
"Aaa... bứt chỗ đó rất đau vao"
" Chữa bệnh đau đầu giúp con"
" Hức ..."
Trần Nguyệt Nhi nhìn hai người như mèo với chuột cười rất vui . Đúng là hai người có phải oan gia kiếp trước không ?
Thấy cô cười , hắn nhìn đứa con trai trước mặt ngao ngán giả bộ tỏ vẻ mặt thất vọng
" Cha sẽ cố gắng thêm một đứa con gái . Con làm cha rất thất vọng quá "
" Diễn dở quá" - Cậu bé thẳng thừng chế
" Dương Nhất Tuấn !! có giỏi con nói lại xem"
" Aaaa... mẹ ơi cứu con".
Gần đến ngày đính hôn Ánh Tuyết trong lòng không khỏi vui mừng , mong chờ . Hôm đó cô nhất định phải thật xinh đẹp.
"Ánh Tuyết con mau xuống đây"