• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em muốn ăn món thái"


"Được" - hắn không suy nghĩ liền đồng ý


Dương Lục Phong chở cô đến nhà hàng thái nằm ngay trung tâm thành phố . Vào một căn phòng riêng ở giữa có bàn ăn lớn , cô kéo tay áo hắn nói :



" Này mình đi có hai người anh đặt một phòng vậy tốn kém lắm"


"Anh muốn ở riêng với em" - ánh mắt hắn đầy cưng chiều


Phục vụ gõ cửa ba lần đi vào trên tay cầm theo menu . Trần Nguyệt Nhi thấy hắn không có ý định cầm lấy liền nhận xem một lượt nói:


" Cho tôi món tôm sống tái chanh , gỏi xoài hải sản , miến cua xào chua cay , một ít súp bào ngư nấu thanh bỏ ít bột ngọt thôi . Ngoài ra thêm một phần tổ yến chưng"


"Vâng , xin quý khách chờ một lát"


Phục vụ cúi đầu đi ra ngoài , hắn nhìn cô tò mò hỏi




"Trước giờ em không thích ăn tổ yến với thức ăn thanh đạm ?"


"Em gọi cho anh đấy , anh không thích món thái nhưng vẫn chiều ý em nên em phải thực hiện tốt nhiệm vụ người bạn gái chăm sóc bạn trai mình"


"Vậy thì bạn trai đây không thể từ chối"


Hai người tuy không thường nói yêu nhau nhưng mọi hành động cử chỉ đều quan tâm đến đối phương. Cho dù họ không nói ra nhưng tình cảm là thứ khó nói khó diễn tả . Đôi khi chỉ một ánh nhìn cũng hiểu ý của nhau.


Ba tháng êm đềm trôi qua là những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc nhất đối với cô và hắn. Hầu như cả hai không có tranh cãi gì vẫn cứ yêu nhẹ nhàng tuyệt vời trôi qua.


Hôm nay là thứ bảy hắn cũng đến công ty , đến trưa về cùng cô.


Hôm nay Trần Nguyệt Nhi muốn làm bánh bơ sữa cho hắn ăn lúc trưa nên thức từ khá sớm. Cô loay hoay một lúc cuối cùng đã đến công đoạn nướng bánh .


Ting Ting chiếc cổng bên ngoài mở ra người phụ nữ mặc chiếc đần những màu đỏ rượu đi vào theo sau là một cô gái trẻ rất xinh đẹp . Người hầu thấy đều hoảng xếp thành hàng cúi đầu xuống chào không ai dám lên tiếng.


Cộp cộp cộp


Trần Nguyệt Nhi nghe thấy tiếng động bên ngoài như có người vào cứ nghĩ là quản gia Lệ lên


tiếng:


" Quản gia Lệ ơi , bánh này con nướng lát nữa có cần thêm mật ong không ạ ?"


Im lặng đến đáng sợ, không nghe thấy quản gia Lệ trả lời sau lưng cô có cảm giác cứ ai nhìn chăm chăm vào mình . Cô quay lại thấy hai người ăn mặc sang trọng nhìn có vẻ không tầm thường có một người cô nhận ra đã từng đụng mặt một lần đó là Ánh Tuyết của Ánh


gia.


Cô nhìn người phụ nữ có vẻ lớn tuổi đến việc ăn mặc cũng ngầm hiểu người này chắc chắn có quyền thế vì biệt thự của hắn không phải ai muốn vào thì vào


Trần Nguyệt Nhi vội tháo tạp dề mặc trên người nhưng ít bột bánh vẫn dính vào quần áo khiến cô có vẻ khá bừa . Cô vội đi đến hỏi:


" Dạ , con chào bác"


Cô đưa tay ra để bắt nhưng chỉ nhận ánh nhìn ghét bỏ của bà ta . Cô gượng cười hạ tay xuống đột nhiên quản gia Lệ đẩy cô lui về phía sau ông cản trọng cúi chào


"Phu nhân sao người lại đến đây ?"


"Ta đến thăm con trai cần phải thông báo ?"


-


"A... không . Phu nhân có thể đến đây khi nào phu nhân muốn "


Bà Lan Xuân cùng Ánh Tuyết ngồi xuống ghế sofa lớn ở phòng khách. Lúc này bà ta mới để


ý cố tình hỏi:


" Cô ta là ai ? Chắc không phải thiếu phu nhân với cái tên tự xưng sao ?"


Trần Nguyệt Nhi đang suy nghĩ cách trả lời quản gia liền nói thay


"Tất nhiên là không . Thiếu gia còn chưa kết hôn thì vẫn chưa có thiếu phu nhân . Với lại Ánh Tuyết tiểu thư đây thì chiếc ghế này ai mà dám ngồi . Lão già rồi hay quên nói thế phu nhân thấy đúng không ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK